Sau khi Lưu Phong đá bay anh Xà, xung quanh biệt thự đã xuất hiện hơn mười kẻ giỏi đánh đấm.
Đám người này vây Lưu Phong vào giữa. Lữ Phượng Tiên lạnh lùng nhìn anh. “Cậu có biết đây là đâu không?”.
Đây là biệt thự của nhà họ Lữ.
Lữ Phượng Tiên không phải hạng lưu manh nho nhỏ. giống như anh Xà.
Riêng đàn em của ông ta đã có hơn trăm người. Anh Xà chỉ là một trong những thủ lĩnh nho nhỏ mà thôi.
Bây giờ, Lưu Phong lại to gan chạy đến ngang tàng ở địa bàn của ông ta.
Đúng là ăn gan hùm mật gấu.
“Đây là nhà ông, ông hỏi tôi đây là đâu?”, Lưu Phong bốn cợt: “Xem ra đầu óc ông có vấn đề rồi”.
Äm! Một câu nói khiến hiện trường bùng nổ ngay lập tức.
Dám chửi Lữ Phượng Tiên đầu óc có vấn đề.
“Ông Lữ, tên nhóc này nói khoác không biết ngượng, để tôi đánh hẳn tàn phết”.
Một gã cao to đến gần Lưu Phong, đấm một cú về phía mặt Lưu Phong.
Lưu Phong không tránh né, đưa tay lên chụp lấy nằm đấm của người đó, nhẹ nhàng ấn xuống.
Rắc!
Gã cao to bị bẻ gãy cổ tay.
Kèm theo tiếng la thảm thiết vang lên, gã cao to quỳ xuống trước mặt Lưu Phong.
Mí mắt của Lữ Phượng Tiên giật giật. Võ nghệ cao cường!
“Mẹ nó, tên họ Lưu kia, mày cũng không tìm hiểu xem bố. †ao là người như thế nào mà dám kiêu căng!”.
Lữ Phong cũng kinh ngạc, chỉ vào Lưu Phong, gào lên với đám tay chân: “Chúng mày còn ngây ra đó làm gì, ra tay! Ra tay đi".
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh đã tụ tập hơn trăm người.
'Thấy Lữ Phượng Tiên không lên tiếng, hơn trăm người kia không hề do dự, tất cả xông về phía Lưu Phong.
Ánh mắt Lữ Phượng Tiên tràn ngập vẻ nham hiểm.
Dám động vào người phụ nữ của tôi. Ha ha, tôi xem cậu làm sao ra khỏi đây được.
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến hai bố con Lữ Phượng Tiên hết sức kinh ngạc.
Lưu Phong di chuyển giữa đám đông.
Hơn một trăm người đó còn chưa đụng được vào góc áo. của anh. Nhưng hầu như mỗi một giây đều sẽ có một tên tay chân bị đánh gục.
Chỉ hai phút sau, đám tay chân đã ngã xuống đất.
Lữ Phượng Tiên hít ngược một hơi.
Quá dữ!
Nhìn Lưu Phong đi về phía mình, Lữ Phượng Tiên quay đầu tát vào mặt Lữ Phong: “Thăng khốn!”.
Lữ Phong sững sờ, ôm mặt hỏi: “Bố, sao bố đánh con?".
Nói thừa, những lúc thế này không đánh mày, chẳng lẽ để tên sát tinh kia đánh tao?
Lữ Phượng Tiên mắng thầm một câu. “Mau qua đó xin lỗi cậu Lưu!”.
Lưu Phong cũng bị hành động của Lữ Phượng Tiên làm cho hoang mang.
Lợi hại! Tốc độ lật mặt này còn nhanh hơn cả lật sách. Lúc nấy còn kiêu căng không xem ai ra gì.
Bây giờ lại khiêm tốn đến mức khiến người ta nghỉ ngờ rốt cuộc người này có phải ông trùm hô mưa gọi gió hay không.
“Bố, hắn..”, Lữ Phong còn định nói thêm vài câu.