"Cô là người của ông già đó sao?" Lưu Phong nheo mắt lại, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Dạ Tường Vi.
Ồ, dáng đẹp, mông cong. Tuy nhiên, độ tuổi không phù hợp. Đây có lẽ không phải vợ của ông già kỳ quái kia.
"Nói cho tôi biết, sao cô biết tôi và ông già đó có quan hệ?" Lưu Phong kéo ghế, ngồi đối diện Dạ Tường Vi.
Dạ Tường Vi sợ đến mức không dám đứng dậy. "Chủ nhân, tôi, tôi từ nhỏ đã được ông ấy huấn luyện, tôi rất hiểu tính tình và thói quen của ông ấy. Ông ấy có một câu nói quen thuộc, chính là câu tán gái mà cậu vừa nói”.
Dạ Tường Vi không dám giấu diếm: “Cho nên khi nghe cậu nói lời này, tôi liền lập tức nghi ngờ”.
"Ban nấy tôi tấn công cậu chỉ để kiểm tra mà thôi".
Ánh mắt cô ta dừng lại ở chiếc nhãn ngọc: "Cái này, chiếc nhãn ngọc này là tín vật của chủ nhân. Cậu còn trẻ như vậy, chắc hẳn là con trai ông ấy".
Ông già kỳ lạ đó quả thực không phải bắt cá hai tay mà là bắt cá bằng lưới.
Lưu Phong nhất thời không nói nên lời.
Có vẻ như câu tán gái nhắc tới Điêu Thuyền đó đã trở thành câu thần chú để ông già này cua gái.
Tuy nhiên, anh không ngờ lại gặp được người của ông già kì lạ ở đây.
“Tôi không có hứng thú với quá khứ của ông già quái gở đớ”.
Lưu Phong nâng cằm Dạ Tường Vi lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Tôi chỉ muốn biết, gân đây trong quán bar của cô có kẻ hẹn hò với các cô gái sau đó bắt cóc họ. Chuyện này cô có biết không?”
Dạ Tường Vi không hề phản kháng, dường như chỉ cần Lưu Phong bằng lòng thì dù anh muốn cô ta trao thân cho anh cũng không có vấn đề gì.
"Tôi có biết một chút", Dạ Tường Vi đáp.
“Ồ?” ánh mắt Lưu Phong bỗng chốc trở nên lạnh lùng: “Nhưng cô chỉ khoanh tay đứng nhìn sao?”
"Cậu chủ, chuyện này mặc dù tôi có nghe nói, nhưng cụ thể thì tôi không rõ" Dạ Tường Vi vội vàng nói tiếp: "Nếu cậu chủ muốn điều tra, tôi sẽ phái người đi làm ngay".
“Được rồi, làm ngay cho tôi”, Lưu Phong dựa lưng vào ghế.
Dạ Tường Vi hoảng sợ đứng dậy, chạy ra ngoài và hét gọi Ngô Sơn: "Sơn Tử, lên đây".
Ngô Sơn vội vàng chạy lên lầu, nhìn thấy Dạ Tường Vi đầu tóc có chút lộn xộn, hai má hơi đỏ lên thì không khỏi khẽ cau mày: "Chị Tường Vi, chị có mệnh lệnh gì?"
“Đi điều tra vụ bắt cóc phụ nữ gần đây ở đây cho tôi”, Dạ Tường Vi ra lệnh.
Ngô Sơn sửng sốt, sau đó do dự nói: "Chị Tường Vị, thật ra chuyện này em cũng đã nghe qua".
"Chuyện là thế nào vậy?" "Hình như có liên quan đến cậu chủ Lữ". "Lữ Phong?”
Ngô Sơn gật đầu: “Cụ thể thì em không rõ, nhưng có vẻ cậu chủ Lữ cũng nhúng tay sâu vào chuyện này”.
"Tôi biết rồi", Dạ Tường Vi quay người lại đi vào văn phòng, nói cho Lưu Phong thông tin Ngô Sơn vừa cung cấp.
"Lữ Phong?" Lưu Phong không khỏi đột nhiên nghĩ lại chuyện xảy ra giữa Lữ Phong và Lâm Ấu Nương ban nấy.
“Tôi biết rồi”, anh đứng dậy và định rời đi.
"Cậu chủ, sau này tôi có thể liên lạc với cậu bằng cách nào?"
Dạ Tường Vi vội vã hỏi: “Tôi đã đến Thiền Châu kể từ khi ông chủ biến mất. Mặc dù trên danh nghĩa tôi là người phụ nữ của Lữ Phượng Tiên, nhưng Lữ Phượng Tiên hoàn toàn bất lực về khoản đó nên tôi vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần chủ nhân cần, Dạ Tường Vi bất cứ lúc nào cũng..."
Nói đến đây, Dạ Tường Vi cắn môi, chậm rãi đến gần Lưu Phong.
Lưu Phong ái muội chạm vào mông đối phương. Bờ mông này quả thực vô cùng gợi cảm.
"Tôi không muốn liên quan đến thế giới ngầm, vì vậy tốt nhất chị nên giữ bí mật danh tính của tôi".
Lưu Phong nói bằng giọng đùa cọợt: “Nếu thân phận của tôi bị lộ ra ngoài, thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Dạ Tường Vi vốn tưởng rằng mình có thể tạo quan hệ với Lưu Phong, nhưng giờ lại nghe được lời này, cô ta không khỏi có chút thất vọng: "Cậu chủ, Tường Vi hiểu rồi. Nhưng không biết giờ ông chủ..."
"Chết rồi".
"Chết rồi?" Dạ Tường Vi vẻ mặt bình thản: "Đáng lẽ tôi phải nghĩ tới việc này từ lâu rồi mới phải".
“Nếu thật sự muốn giúp tôi làm việc thì hãy giúp tôi tìm mấy người”, Lưu Phong đột nhiên nhớ ra muốn tìm hai vị sư nương còn lại cũng không dễ dàng, giờ vừa hay có thể giao việc đó cho Dạ Tường Vi.
Nghe Lưu Phong miêu tả xong, Dạ Tường Vi lập tức gật đầu: "Cậu chủ, Tường Vi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình'.
"Đi đây", Lưu Phong xoay người rời đi, không nói thêm một lời.
Dạ Tường Vi vội vàng đi theo phía sau. Khi họ đi xuống tầng dưới.
Nhìn thấy ánh mắt cung kính của Dạ Tường Vi đối với Lưu Phong, mọi người đều sửng sốt.
Diệp Phùng Xuân cảm giác như mắt mình sắp rơi ra ngoài.
"Anh Phong, anh cảm thấy thế nào?" sau khi rời khỏi quán bar, Diệp Phùng Xuân không nén được tò mò liền hỏi.
"Ướt át lắm..." Lưu Phong giơ tay nhéo nhéo vào không khí hai cái.
Ừm, quả đúng là ướt át thật.
Cách quán bar không xa, khi nhìn thấy Dạ Tường Vi đỏ mặt tiễn Lưu Phong đi ra ngoài, Lữ Phong mặt vẫn sưng như cái đầu heo giận dữ đấm vào cái cây bên cạnh: “Chết tiệt, con tiện nhân, sao chúng mày có thể cấu kết với nhau nhanh như vậy!”
Hắn quay đầu liếc nhìn anh Xà bên cạnh: “Anh Xà, tìm cơ hội đánh cho thằng mặt búng ra sữa đó thành phế nhân cho tôi”.