Mấy người Trần Binh nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
“Cô xem, bảo cô ôm chặt cô còn không chịu nghe”, Lưu Phong cười ranh mãnh, chiếc xe lao thẳng lên cao tốc, luồn lách giữa dòng xe cộ như con thoi.
“Chậm thôi! Chậm thôi! Anh đi nhanh quái”, Diệp Đan Quỳnh hét lên chói tai, càng lúc càng ôm chặt.
Nhưng Lưu Phong nào có chịu nghe?
Anh vẫn phóng đi như điện xẹt.
Trong nháy mắt đã đi được quãng đường rất xa.
Trong lúc chờ đèn xanh, điện thoại Lưu Phong rung lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Là Diệp Phùng Xuân gọi tới.
“Alo?”, Lưu Phong nhận điện thoại.
“Anh Lưu, tối nay gặp nhau ở quán rượu nhé. Người anh bảo tôi tìm tôi đã tìm được rồi. Tiện cũng có việc muốn nói với anh”, Diệp Phùng Xuân nói.
“Được, vậy hẹn mười phút nữa”, Lưu Phong cúp điện thoại, nói với Diệp Đan Quỳnh: “Cô xuống xe đi”.
Diệp Đan Quỳnh lúc này vẫn còn choáng, nghe Lưu Phong nói vậy thì yếu ớt hỏi lại: “Anh nói vậy là sao?”
“Anh cô tìm tôi có việc”. “Tìm anh làm gì chứ?”
“Việc giữa những người đàn ông, phụ nữ tham gia làm gì”, Lưu Phong giục: “Mau xuống xe”.
Cái thể loại tài xế quái gì thế này.
Nhất định phải đi mách Tô Đát Kỷ mới được.
“Xuống thì xuống”.
Diệp Đan Quỳnh nghĩ tới việc lát nữa không có Lưu Phong đấu khẩu với cô thì tự nhiên thấy hơi khó chịu, trong lòng thầm rủa anh một trận. Sau khi xuống xe, cô chặn đầu một chiếc taxi rồi đi thẳng.
Mười phút sau.
Lưu Phong đi tới quán rượu đã hẹn.
“Anh Lưu, anh mới mua xe mô tô hả?”, Diệp Phùng Xuân đã chờ sẵn. Thấy Lưu Phong tới thì vội chạy ra đón.
Vừa nhìn cách ăn mặc của Diệp Phùng Xuân, Lưu Phong không khỏi cau mày: “Trời má, anh tới quán rượu để uống rượu hay là để làm màu vậy?”
Diệp Phùng Xuân mặc áo măng tô dài, đeo kính đen, bên trong còn mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng.
Kiểu ăn mặc này không phải cố tình làm màu thì là gì?
Diệp Phùng Xuân đắc ý nói: “Anh Lưu, không phải đến những nơi này thì phải ăn mặc cá tính chút sao?”
Gá tính cái con khỉ khô.
Lưu Phong trong bụng thầm nghĩ, sau đó đưa tay vỗ vỗ chiếc xe: “Chiếc xe này thế nào? Anh xem xem nước sơn bóng loáng, sờ vào là thấy mướt mườn mượt, cảm giác khi chạm vào mới sung sướng làm sao”.
“Cưỡi lên thì ôi thôi, sướng quá đi thôi. Hơn nữa, sau khi lái thì, cái âm thanh đó, chậc chậc, ta nói nó mê ly, sảng khoái tâm hồn".
Diệp Phùng Xuân nghe một hồi mà sao lại cảm thấy đoạn văn miêu tả này chẳng giống tả xe máy tý nào?
Nhưng cũng không có chứng cứ để bắt bẻ.
“Anh Lưu, đây là địa chỉ của người mà anh nhờ tôi tìm”, Diệp Phùng Xuân gật đầu lia lịa, lấy ra một mảnh giấy nhỏ. đưa cho Lưu Phong.
Lưu Phong liếc nhìn, bên trên là địa chỉ của dì hàng xóm cũ Trương Tiểu Hoa. Anh khẽ gật đầu rồi nhét mảnh giấy vào túi áo.
Diệp Phùng Xuân liếc nhìn cửa quán bar, lơ đấng nói: “Anh Lưu, dựa theo tin tình báo thì nghi phạm sẽ xuất hiện ở quán bar này để tìm những cô gái dễ dụ dỗ. Tối nay anh định làm thế nào?”
“Mang đủ tiền chưa?”, Lưu Phong hỏi lại một câu chẳng liên quan.
“Đủ rồi, hi hi. Vì lần hành động này mà tôi đã xin cấp trên ngân sách hai nghìn tệ, thế mà cấp trên cũng hào sảng đồng ý.
“Hai nghìn tệ?”, Lưu Phong cau mày hỏi lại.
Người bình thường vào bar một lần, hai nghìn tệ đâu có đủ?
Huống hồ, đây lại còn là hai người.
“Sao vậy, ít quá à?”, Diệp Phùng Xuân thấy Lưu Phong cau mày thì có vẻ khó xử, nói: “Anh Lưu, đây là ngân sách lớn nhất tôi có thể xin được. Anh cũng biết chúng tôi là bộ phận thanh liêm trong sở cảnh sát, ngân sách của chúng tôi không hề dồi dào...
Lưu Phong xua tay: “Hai nghìn tệ đó anh tự để dùng đi. Trước giờ tôi đi bar chưa bao giờ mất tiền”.
Sau khi đỗ xe xong, Lưu Phong quay lưng đi vào quán bar. Sau đó anh quay sang nói với Diệp Phùng Xuân: “Không phải anh muốn học cách tán gái sao? Hãy nhìn đây”.
Diệp Phùng Xuân lo lăng gật đầu, trên mặt là vẻ ham học chưa từng có.
Lưu Phong đi thẳng tới trước mặt cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang ở cửa quán, nói: “Người đẹp, em đẹp như Điêu Thuyền của lòng anh”.