Ánh mắt của Diệp Đan Quỳnh đầy phức tạp.
“Đến phòng bảo vệ xem xem”.
Cô cùng thư ký Annie đến phòng bảo vệ thì lại thấy Lưu Phong đang thảnh thơi uống trà, còn xem tivi.
Dáng vẻ đó còn ngông nghênh hơn cả ông lớn. “Lưu Phong!”, Diệp Đan Quỳnh nhíu mày, hét lên.
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn Diệp Đan Quỳnh, không nhúc. nhích: “Sao vậy, Diệp tổng có chuyện gì?”.
“Các bảo vệ ở bên ngoài là anh phân công?”. Lưu Phong không phủ nhận: “Đúng vậy, nếu không muốn sau này có những người như Triệu Tiểu Hắc xông vào đây nữa thì phải làm kỷ luật”.
“Được rồi, một người phụ nữ như cô không hiểu mấy chuyện này đâu, đi nhanh đi, ở đây giao cho tôi, một con ruồi cũng đừng hòng chui lọt”.
“Đúng rồi, cô đến đúng lúc lắm, tôi đã tăng lương của Trần Binh lên mười nghìn tệ rồi, lúc nào được cô ký tên đóng dấu đi”.
Annie nghe xong, khóe miệng hơi cong lên.
Thật là khí phách.
Anh gọi thẳng Diệp tổng cô là một người phụ nữ, còn phân công công việc cho Diệp Đan Quỳnh.
Đúng là hình mẫu của chúng tôi mà.
“Ani Diệp Đan Quỳnh bị Lưu Phong chọc tức không nói được nên lời: “Được! Tôi chờ xeml”.
Sau đó quay người rời đi.
Nhưng khoảnh khắc xoay người lại, Diệp Đan Quỳnh nhếch khóe miệng.
Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
Mới có bao lâu mà đã khiến các bảo vệ lười biếng kia ngoan ngoãn vâng lời.
Quả nhiên có bản lĩnh. “Diệp tổng, anh Lưu ngầu thật!”, Annie nói.
“Đẹp trai2”, Diệp Đan Quỳnh mạnh miệng nói: “Tôi thấy anh ta ra vẻ thôi”.
“Diệp tổng, có phải cô có hiểu lầm gì về anh Lưu không?”.
Annie bĩu môi, biểu lộ sự bất mãn của mình: “Tôi thấy cô vạch lá tìm sâu quá rồi. Nếu tôi tìm được người đàn ông như anh Lưu thì...
“Không, dù chỉ tốt bằng một nửa của anh Lưu, tôi nằm mơ thôi cũng cười đến tỉnh dậy”.
“Chẳng ra làm sao!”, Diệp Đan Quỳnh liếc nhìn thư ký, nhưng trong lòng lại dao động.
Lưu Phong hình như đúng là rất được lòng con gái?
“Đúng rồi, mức lương của Trần Binh đội trưởng đội bảo vệ cứ làm theo anh ta nói”, Diệp Đan Quỳnh lên tiếng, khiến cho. Amnie ngạc nhiên.
Hình như Diệp tổng cũng nói một đằng làm một nẻo?
Ngoài miệng thì nói anh Lưu không ra làm sao, nhưng có vẻ cũng nghe theo lời anh Lưu.
Ở viện thẩm mỹ.
“Phùng Kiều Sinh, thằng nhóc họ Lưu bên cạnh Diệp Đan Quỳnh rốt cuộc là ai?”.
Triệu Tiểu Hắc vừa làm xong phẫu thuật, nhìn Phùng Kiều Sinh với vẻ mặt oán hận.
Phùng Kiều Sinh nuốt nước bọt.
Ông ta đã nghe nói Triệu Ngôn có một người chị lẳng lơ. Hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
“Cô... Cô Triệu, tên Lưu Phong đó hình như là người đàn ông của Diệp Đan Quỳnh..”, Phùng Kiều Sinh kể những gì mình biết về Lưu Phong cho Triệu Tiểu Hắc.
Sau khi nghe kể Lưu Phong tay không chém nứt bàn, còn tàn nhẫn dùng bút bi đâm xuyên lòng bàn tay của Phùng Kiều Sinh, cô ta không khỏi nheo mắt lại.
“Chẳng trách ngay cả A Long, A Hổ cũng không phải đối thủ của cậu ta, xem ra tên nhóc đó cũng có chút ngón nghề”.
“Phải! Cô Triệu, cậu Triệu đã qua đời, tôi cũng rất đau lòng. Lúc trước vì nghe theo lời cậu Triệu nên mới đối đầu với Diệp Đan Quỳnh”.
“Bây giờ tám mươi triệu của tôi bị Diệp Đan Quỳnh cướp mất chỉ với một tệ, cô không thể bỏ mặc chuyện này”, Phùng Kiều Sinh khóc lóc, bộ dạng thê thảm.
Triệu Tiểu Häc liếc xéo Phùng Kiếu Sinh: “Phó tổng giám đốc Phùng, sau này ông ở bên tôi làm việc cho tôi là được”.
“Thật sao?”, Phùng Kiều Sinh mừng rỡ, không nhịn được tiến tới năm lấy tay Triệu Tiểu Hắc, cảm kích rơi nước mắt: “Cô Triệu đúng là người lương thiện, sau này cô Triệu có gì sai bảo, Phùng Kiều Sinh tôi sẽ dốc hết sức lực, không chối từ”.
Thấy Triệu Tiểu Hắc không quở trách mình, Phùng Kiều Sinh càng lớn gan hơn, vùi đầu vào ngực Triệu Tiểu Hắc, khóc lóc: “Cô Triệu, tôi...
Bùm!
Kết quả, Phùng Kiều Sinh còn chưa kịp nói mấy lời được nước lấn tới, một tiếng nổ trầm vang lên lần nữa.
Phùng Kiều Sinh ôm mặt: “A a a, bom nổ, bom nổi”.
Dường như bác sĩ cũng đã nghe được tiếng nổ, vội vàng chạy vào.
“Lại... lại nổ rồi à?”.