Bây giờ Lưu Phong lại còn uống cốc nước cô vừa chạm miệng vào.
Trên đó có nước bọt của cô đấy. Nghĩ đến việc nước bọt của mình vào bụng Lưu Phong.
Thật là kinh tởm!
Thấy Lưu Phong tỏ vẻ không quan tâm, Diệp Đan Quỳnh xông tới giằng cốc nước lại, ném vào thùng rác.
“Xì, quái đản!”.
Cuối cùng Lưu Phong cũng hiểu tại sao Diệp Đan Quỳnh lại làm lố như vậy.
Đây là chê anh uống nước của cô. Đến lúc khát muốn chết thì nước đái cô cũng uống thôi.
Một lúc lâu sau, Diệp Đan Quỳnh cố gắng lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: “Chuyện hôm nay coi như tôi nợ anh một ân tình, nhưng anh cũng không thể không nghe lời chị anh đấy chứ?”.
“Cô ấy bảo anh bảo vệ tôi ba tháng, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ nói với cô ấy”.
“Kiểu cận vệ ấy hả?”, Lưu Phong hỏi với vẻ châm chọc.
Nhìn ánh mắt đê tiện của Lưu Phong, Diệp Đan Quỳnh lại nổi đóa lên.
Nhưng nghĩ đến thân thủ của Lưu Phong quả thực lợi hại.
Bây giờ kem dưỡng da đang vào thời kỳ quan trọng nghiên cứu phát triển, nói không chừng sự an toàn của bản thân cô sẽ bị uy hiếp.
Nếu để Lưu Phong ở bên cạnh thì quả thực sẽ bớt rất nhiều phiền phức.
“Tôi không muốn xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa”.
Sau khi biết tính Lưu Phong, Diệp Đan Quỳnh không tiếp lời nữa: “Triệu Tiểu Hắc kia là chị gái của Triệu Ngôn, người của phòng bảo vệ vừa được tăng lương. Lưu Phong, tôi nể mặt anh mới tăng lương cho bọn họ đấy”.
“Chẳng phải anh có bản lĩnh sao? Anh phải bắt người của phòng bảo vệ chịu trách nhiệm, nếu lần sau con khốn Triệu Tiểu Hắc kia còn đến đây thì tôi sẽ sa thải tất cả đám bảo vệ đó”.
Đe dọa một cách trắng trợn.
Lưu Phong không ngờ Diệp Đan Quỳnh cũng khá thông minh.
Tuy anh không liên quan gì đến đám bảo vệ kia, nhưng vì thể diện anh cũng sẽ không để bọn họ bị sa thải.
“Xì, chuyện nhở”.
Lưu Phong đứng lên: “Nể mặt bố cô... à không, nể mặt chị tôi, sau này, không có sự cho phép của tôi, một con ruồi cũng đừng hòng bay vào”.
Rồi xoay người định đi.
Diệp Đan Quỳnh tỏ vẻ khó hiểu.
Bố?
Vừa nãy hình như Lưu Phong có nói đến bố sao?
Hay là cô nghe nhầm?
Đúng lúc này, một người hoảng hốt chạy vào, suýt nữa thì sà vào lòng Lưu Phong.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”, đó là một ông lão khoảng hơn 60 tuổi, mặc áo dài màu trắng.
Sau khi vội vàng xin lỗi Lưu Phong, ông lão nhanh chân đi tới trước mặt Diệp Đan Quỳnh, chán chường nói: “Diệp tổng, lại thất bại rồi”.
“Ông Tôn, vẫn chưa được sao?”, Diệp Đan Quỳnh hiển nhiên có chút thất vọng.
Tôn Khánh Niên thở dài, tự tát một cái vào mặt mình: “Diệp tổng, tôi đã phụ sự nhờ vả của cô, tôi đúng là vô dụng!”.
“Đã lâu như vậy mà tôi vẫn không tìm ra vấn đề ở đâu”.
Tôn Khánh Niên định tát cái nữa vào mặt mình, nhưng Diệp Đan Quỳnh đã vội nắm chặt lấy cổ tay ông ta: “Ông Tôn, ông đừng nói như vậy, lúc trước ông chịu giúp tôi là tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Có lẽ loại kem dưỡng da hoàn hảo đó thực sự không tồn tại đâu”.
Lúc nói câu này, ánh mắt Diệp Đan Quỳnh đầy vẻ tiếc nuối.
Cô vốn tưởng mình có thể tạo ra kỳ tích trong ngành mỹ phẩm.
Nhưng bây giờ xem ra chỉ là suy nghĩ viển vông.
“Nhưng... nhưng Diệp tổng, công thức kia chắc hẳn không có vấn đề...”
Tôn Khánh Niên vẫn có chút không cam lòng, thở dài nói: “Hay là cô cùng tôi đi xem thế nào”.
Diệp Đan Quỳnh gật đầu, chuẩn bị đến phòng thí nghiệm cùng Tôn Khánh Niên.
Lúc đi qua Lưu Phong, thấy anh vân chưa đi, Diệp Đan Quỳnh vô thức nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tuy anh biết đánh nhau, nhưng anh biết gì về mỹ phẩm không?”.
Diệp Đan Quỳnh nói câu này là cố ý chèn ép Lưu Phong, muốn lấy lại chút thể diện.
Nào ngờ Lưu Phong lại nói vẻ bất cần: “Ngoài sinh con thì không có gì là tôi không biết”.
“Diệp tổng, cậu ta là ai vậy?”, Tôn Khánh Niên thấy Lưu Phong huênh hoang như vậy, liền nhíu mày hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông không biết gì về mỹ phẩm cả”.
Lưu Phong nói không chút nể nang, khiến Tôn Khánh Niên tức đến mức tái mặt: “Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này từ đâu chui ra vậy?”.
“Cậu nói tôi không biết gì về mỹ phẩm? Hừ, tôi là chuyên gia được Diệp tổng mời đến, ngay cả công ty mỹ phẩm hàng đầu toàn cầu cũng mời tôi làm cố vấn, nhưng tôi không có hứng thú”.
“Nếu không vì công thức của Diệp tổng thì bỏ bao nhiêu tiên tôi cũng không đến tập đoàn Đan Quỳnh”.
“Bây giờ cậu lại mở miệng nói tôi không biết gì về mỹ phẩm, đúng là không biết ngượng mồm”.