“Vâng”, cuối cùng nhân viên bán hàng cũng hài lòng, tiếp đó giới thiệu một lượt về xe moto giống như học thuộc lòng, sau đó lại nói: “Bây giờ anh có thể hỏi bao nhiêu tiền sạn rồi”.
“Bao nhiêu tiền?”.
“Một trăm tám mươi nghìn tệ”.
“Quẹt thẻ!”, Lưu Phong lấy thẻ ngân hàng ra.
Nữ nhân viên sốt sắng: “Không được, anh phải chê đắt nữa...”.
Lưu Phong hoàn toàn chịu thua rồi, anh kéo nữ nhân viên đến quầy thu ngân, rồi lại cầm tay cô ta ký hợp đồng, sau cùng kéo cô ta đi lấy xe.
Xong xuôi mới hài lòng rời đi.
Chỉ còn lại cô nhân viên bán hàng nhếch nhác vẫn đứng sững ở trước cửa.
“Được đấy, Ấu Nương, người đó nhìn qua là biết có tiền, cũng không mặc cả gì. Không lẽ cậu ta thích em?”, một nữ nhân viên bán hàng tuổi trung niên tiến lại gần, nói đùa.
“Chị Hồng, chị nói gì thế”, Lâm Ấu Nương đỏ mặt, giậm chân nói: “Em không hề quen biết anh ta, nhưng mà chị, không phải lúc đào tạo bảo là có quy trình cả sao? Sao anh Lưu kia...”.
“Ngốc, em không hiểu thế giới của người có tiền đâu”.
Chị Hồng tán thán: “Haizz, thế mới nói cao giàu đẹp trai gì đó toàn là lừa dối, chỉ cần giàu thôi, những cái khác đều là vớ vẩn".
“Nghĩ lại năm xưa, nếu chị không bị lừa bởi mấy lời ngon ngọt của anh rể em, tốt xấu gì chị cũng phải tìm một người giàu có”.
“Chị Hồng, hình như anh Lưu đó không những có tiền mà còn cao còn đẹp trai”, Lâm Ấu Nương nói nhỏ.
Chị Hồng sáng mắt lên: “Ấu Nương, đây là cơ hội tốt. Hai ngày nữa anh ta còn phải đến lấy giấy đăng ký xe không phải sao?”.
“Ha ha, đến lúc đó, tốt xấu gì em cũng phải hỏi cách liên lạc. Nhớ kỹ, phải nắm chắc hạnh phúc trong tay mình”.
Lâm Ấu Nương đỏ mặt: “Thật ra em đã có người trong lòng rồi”.
“ồ?”, chị Hồng tò mò nhìn chằm chằm Lâm Ấu Nương: “Em có người trong lòng rồi?”.
“Vâng”, Lâm Ấu Nương ra sức gật đầu: “Trước kia em có một người anh trai nhà hàng xóm, nhưng đã mười năm không gặp. Lúc đó em mới mười tuổi, bây giờ em cũng quên mất anh ấy trông ra sao rồi”.
“Mẹ em nói muốn cưới thì cưới người như anh ấy, bởi vì em sẽ rất hạnh phúc”.
Lưu Phong lái chiếc xe moto yêu thích chạy thẳng một đường đến tập đoàn Đan Quỳnh, tốc độ nhanh như chớp.
Vừa đến cổng thì bị bảo vệ chặn lại.
“Anh là ai?”.
Bảo vệ hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Phong. Lưu Phong cởi mũ bảo hiểm ra.
Người bảo vệ đó lập tức tỏ vẻ cung kính: “Anh, anh Lưu, sao anh lại đến đây?”.
Bảo vệ chính là Trần Binh lúc trước.
Nhìn trên mặt Trần Binh in dấu tay, Lưu Phong nhíu mày: “Mặt cậu sao vậy?”.
Trần Binh rầu rĩ đáp: “Haizz, đừng nhắc nữa, trước anh có một người phụ nữ đến đây. Người phụ nữ đó còn dẫn theo hai vệ sĩ áo đen, em chặn lại thì bị đánh. Khốn nạn, đúng là xúi quẩy”.
“Người phụ nữ?”, Lưu Phong nghi hoặc: “Ai?”.
“Hình như tên là Triệu Tiểu Hắc, đến tìm Diệp tổng”.
“Người đâu?”.
“Đã vào văn phòng của Diệp tổng rồi”.
Lưu Phong gật đầu, võ vai Trần Binh: “Làm cho tốt, còn nữa, sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây, có chuyện gì cứ tìm tôi”.
“Vâng, anh Lưu, anh đi thong thả”, Trần Binh chào kiểu quân đội, mở cửa ra cho Lưu Phong đi vào.
Một bảo vệ tiến lại gần Trần Binh, nghi hoặc không thôi: “Đội trưởng Trần, người này là ai, sao anh phải khách sáo với anh ta như vậy?”.
“Cậu thì hiểu cái gì, anh ấy là người đàn ông của Diệp tổng, người đã dùng một tệ mua cổ phần trong tay đám người phó tổng giám đốc Phùng”.
“Ồ má ơi!”.
“Idol!”.
Bảo vệ trẻ tuổi kia lập tức kêu lên kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy sùng bái.