“Mày... rốt cuộc mày là ai?”, Đao “sẹo” cũng cảm thấy cổ họng khô khốc.
Ra tay thật tàn nhẫn.
Hơn nữa chiêu nào cũng độc, không có động tác dư thừa nào.
Nhìn thủ đoạn của tên này thì e là tay đã dính máu của không ít người.
“Tuy Tử Thần tao đã rút lui, nhưng không có nghĩa là rửa tay gác kiếm. Mày dám động đến chị tao thì hôm nay ông trời
cũng không cứu được bọn mày!”.
Ánh mắt Lưu Phong lạnh lùng, nhìn Đao “sẹo” như nhìn một người chết.
Mới nhìn vào mắt Lưu Phong, Đao “sẹo” đã cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Thật là đáng sợi Gã chỉ cảm thấy hai chân như nhữn ra.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau xông lên giết hắn đi!”, Đao “sẹo” lớn tiếng gầm rú.
Đám đàn em đều chần chừ không dám tiến tới.
Còn Lưu Phong cũng không cho chúng cơ hội.
Anh chậm rãi nhặt một con dao phay bị rơi dưới đất lên. “Chết hết đi!”.
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Dao phay bay múa.
Mỗi nhát là chém chết một người. Xung quanh máu bắn tung tóe.
Đám côn đồ này đã bao giờ gặp người điên cuồng như vậy chứ?
Mười mấy tên còn lại sợ đến mức bỏ chạy tán loạn, la hét ầmĩ: “Ma quỷ, ma quỷ!”.
Đao “sẹo” cũng hồn vía lên mây.
Nhưng dù sao cũng là đại ca nên gã vẫn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Gã xoay người chạy vào trong phòng, lôi Tô Đát Kỷ ra, kề dao phay vào cổ cô ấy: “Dừng tay! Mày không dừng tay, tao sẽ giết cô tai”.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Diệp Phùng Xuân dẫn một đội cảnh sát nhanh chóng phong tỏa các con đường xung quanh.