"Em chỉ là tâm trạng có chút buồn bực nên tới quán bar uống rượu. Không ngờ lại thành ra thế này..."
Diệp Đan Quỳnh lúc này cũng bình tĩnh lại, nhéo nhéo cái đùi còn đang run rẩy của mình, nói: "Anh, trước đó em đã nói rồi, nếu buộc phải lấy Triệu Ngôn thì lần đầu tiên của em cũng nhất định không trao cho anh ta!"
Nói láo! "Tâm bậy!"
Diệp Phùng Xuân giơ tay định tát Diệp Đan Quỳnh, nhưng cuối cùng anh ta cũng không nỡ xuống tay, chỉ đành bất lực nói: "Đan Quỳnh, chuyện hôm nay tuyệt đối không được để cậu chủ Triệu biết".
"Anh sẽ nghĩ cách nhốt người đàn ông đó ở đây trong hai mươi tư giờ. Sau khi em và cậu chủ Triệu đính hôn, anh sẽ tìm cách khiến cậu ta im lặng về chuyện tối qua”.
Diệp Đan Quỳnh nhìn chằm chằm Diệp Phùng Xuân, biết anh trai mình nhất định sẽ không tha cho Lưu Phong, hồi lâu sau cô thở dài nói: "Anh, chuyện đêm qua không liên quan gì đến người đàn ông đó, cứ để hắn đi”.
"Thả hắn đi? Không thể nào!"
Diệp Phùng Xuân nghiến răng ken két nói: "Xem hẳn giày vò em đến mức nào..."
Nói được nửa câu, Diệp Phùng Xuân cảm thấy những lời tiếp theo thật khó nói ra nên quay người đi vào phòng thay đồ, sau khi thay xong bộ vest liền kéo Diệp Đan Quỳnh ra ngoài, nói: “Trước tiên chúng ta đi tới khách sạn tổ chức lễ đính hôn đã".
Lúc này, một viên cảnh sát chạy tới “Phùng Xuân, tên mà chúng ta bắt ban nãy đã biến mất rồi”.
"Anh đang đùa à? Nếu hắn thoát được khỏi đó thì tôi gọi hắn bằng bố!" Diệp Phùng Xuân tức giận, cho rằng đồng nghiệp đang nói đùa với mình.
Các phòng thẩm vấn đều được thiết kế hoàn toàn khép kín, Lưu Phong còn bị còng chặt vào một chiếc ghế đặc biệt, dù có cánh cũng không thể bay ra ngoài.
“Hắn thật sự đã trốn mất rồi!” Viên cảnh sát kia mặt cũng lộ vẻ bàng hoàng, lo lắng nói: “Nếu không tin thì anh tự mình đi xem đi”.
Khi chạy đến phòng thẩm vấn, nhìn thấy còng tay và cánh cửa sắt đã mở, Diệp Phùng Xuân liền giơ tay tự tát mình.
Sao cái miệng mình thúi dữ vậy?
Pi pi pil
Tự nhiên đòi gọi hắn bằng bố, thật là xui xẻo.
"Vậy anh còn đứng đực ra đó làm gì? Nhanh đi tìm đi! Đi tới phòng giám sát, gửi cả một bản sao đoạn băng camera an ninh cho tôi”.
Diệp Phùng Xuân kéo Diệp Đan Quỳnh chạy như bay.
Trong lòng anh ta lại càng căm hận tên Lưu Phong này hơn.
Làm sao tên đó có thể trốn thoát khỏi một nơi kín cổng cao tường như phòng thẩm vấn?
Cái quái gì vậy!
Lưu Phong lúc này làm sao biết được mình đến đồn cảnh sát một chuyến rồi tự nhiên có thêm một đứa con trai?
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lưu Phong bắt taxi trực tiếp đi đến một trung tâm môi giới hôn nhân.
Nhìn lên là thấy tên công ty này: Hồng Lãng Mạn. Ký ức ngày xưa bỗng ngập trong tâm trí anh.
"Tiểu Phong, đừng lo lắng, khi em lớn lên, chị gái này sẽ tìm vợ cho em”.
"Mặc dù bố mẹ đã bỏ rơi chúng ta, nhưng có chị gái ở đây, chắc chắn sẽ không để em chị chịu khổ".
"Em cứ vào quân ngũ đi. Khi em trở về, chị sẽ mở một công ty môi giới hôn nhân và biến tất cả phụ nữ xinh đẹp. thành bạn thân của chị, để em có thể chọn lựa tuỳ thích”.
Nhìn người phụ nữ trẻ mặc sườn xám ở bên trong trung tâm, hốc mắt Lưu Phong hơi đỏ lên.
Tô Đát Kỷ. Đây là tên của người phụ nữ này.
Đúng như tên gọi, Tô Đát Kỷ không chỉ xinh đẹp mà còn có thân hình nóng bỏng.
Lưu Phong nhớ tới lúc anh mới ba bốn tuổi.
Có một hôm, bố mẹ anh đột nhiên dẫn Tô Đát Kỷ lớn hơn anh hai tuổi đến trước mặt, sau đó nói rằng Tô Đát Kỷ sẽ ở lại nhà họ và là chị gái anh.
Kể từ đó, Lưu Phong có một người chị gái cưng chiều anh đến tận trời xanh.
Đồng thời, anh cũng sống trong "bóng đen tâm lý" về Tô Đát Kỷ trong nhiều năm.
Ấn tượng sâu sắc nhất với Lưu Phong là khi còn nhỏ, buổi đêm anh thường xuyên tè dầm. Để em trai ngủ thoải mái hơn, Tô Đát Kỷ nhân lúc anh ngủ say đã tìm một sợi dây trói chặt “thằng em” của Lưu Phong lại.
Đêm đó, Lưu Phong không tè dầm, nhưng khi tỉnh lại, anh tránh né Tô Đát Kỷ như né rắn độc, rất lâu mới thoát khỏi bóng tối của ký ức kinh hoàng này.
Sau này, Lưu Phong phát hiện bộ phận riêng tư của Tô Đát Kỷ khác với mình liền lấy dao định cắt của mình đi, nói như vậy sẽ không phải buộc lại nữa, khiến Tô Đát Kỷ sợ đến mức vội vã an ủi anh, nói rằng thực ra bộ phận này cũng có tác dụng.
Lưu Phong hỏi có tác dụng gì, Tô Đát Kỷ suy nghĩ hồi lâu mới chỉ vào nhà vệ sinh cách đó hai mét nói: Ví dụ như có thể đi tiểu vừa chính xác vừa xa.
Từ đó trở đi, Lưu Phong dường như được khai sáng, khi không có việc gì làm, anh sẽ kéo Tô Đát Kỷ đi thi xem ai đi tiểu xa hơn và chính xác hơn.
Cho đến khi khoảng tám tuổi, Lưu Phong kéo Tô Đát Kỷ đi thi đấu nhưng bố mẹ anh đã nhéo tai và đánh cho anh một trận.
Lúc này Lưu Phong mới nhận ra chị gái mình đã lớn.
Và của anh cũng đã “lớn” lên rồi.
Tuy nhiên, những ký ức tươi đẹp không kéo dài lâu.
Mười năm trước.
Bố mẹ họ đột ngột biến mất.
Giống như đã tan biến vào hư không.
Lưu Phong và Tô Đát Kỷ đột nhiên trở thành trẻ mồ côi.
Kể từ đó, hai chị em nương tựa vào nhau.
Bảy năm trước, Lưu Phong quyết định đi lính.
Anh tòng quân bốn năm trời.
Sau đó, Lưu Phong bị bỏ tù vì phạm một sai lầm.
Nhưng sau khi đến nhà tù đó, Lưu Phong mới nhận ra rằng tất cả những người bị nhốt trong nhà tù này đều là những kẻ vô cùng nguy hiểm.
Nhà tù này được xây dựng trên một hòn đảo biệt lập.
Hòn đảo này còn có một cái tên độc đáo: Atlantis.
Lưu Phong ngồi tù liền ba năm.
Trong tù, Lưu Phong kết giao với một ông lão kỳ quái.
Lưu Phong không biết tên của ông lão kỳ lạ này, nhưng ông ta dường như biết tất cả mọi thứ về truyền thừa thiên văn, địa lý, y học. Khi rảnh rỗi ông ta sẽ dạy Lưu Phong những kiến thức này.
Từ lúc nào không hay, mối quan hệ của Lưu Phong và ông lão này vừa là thầy vừa là bạn.
Bảy ngày trước. Thật kỳ lạ là ông lão đột ngột qua đời.
Trước khi chết, ông đã trao một chiếc nhãn ngọc cho Lưu Phong và nói với Lưu Phong rằng tương lai anh sẽ là Nhân Hoàng.
Lúc này Lưu Phong mới biết thân phận của ông lão kỳ lạ này.
Đối phương hoá ra là nhân vật nức tiếng giang hồ mười mấy năm trước, được gọi là Nhân Hoàng, vua của thế giới ngầm.
Ông lão kỳ lạ nói với Lưu Phong rằng ông ta đã dạy cho anh tất cả những gì có thể, và Lưu Phong thậm chí còn giỏi hơn cả ông ta.
Chỉ cần Lưu Phong muốn, anh sẽ dễ dàng kiểm soát được thế giới ngầm trong lòng bàn tay.
Đồng thời, ông lão kỳ lạ cũng nhờ Lưu Phong chăm sóc thật tốt cho những người phụ nữ của mình, cũng chính là sư nương của Lưu Phong khi anh trở về thành phố.
Những năm thiếu thời, ông lão này có ba người phụ nữ mà ông ta yêu thương nhất.
Ba người phụ nữ đó cũng lần lượt sinh ra ba cô con gái cho ông ta.
Không những vậy, ông lão kỳ lạ còn xăm một ký hiệu đặc biệt lên mông bên phải của ba cô con gái sau khi chúng chào. đời.
Trước khi ông lão kỳ lạ chết, ông ta đã nắm lấy tay Lưu Phong và bảo anh hãy cưới ba cô con gái của ông ta.
Lưu Phong muốn từ chối nhưng ông lão không cho anh cơ hội, ông ta trút hơi thở cuối cùng ngay trước khi anh kịp nói.
Một đời tung hoành ngang dọc, sau cùng kết thúc như vậy.
Một ngày sau khi ông lão chết, Lưu Phong rời khỏi nhà giam.
Nghĩ đến lời dặn dò của ông lão kỳ lạ, Lưu Phong cười khổ.
Nhưng để thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ông ta, Lưu Phong đã phải đi khäảp đất nước để tìm kiếm những người phụ nữ có hình xăm trên mông.
"Chị..., với tâm trạng phức tạp, Lưu Phong đi tới trước mặt Tô Đát Kỷ, gọi một tiếng mà đã lâu anh không được gọi.
Tô Đát Kỷ dừng việc đang làm lại.
Chị ấy ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm điện thoại, mắt mở to.
Một lúc sau, Tô Đát Kỷ vứt điện thoại, nhào vào ôm lấy Lưu Phong: "Tiểu Phong, em đã về rồi! Chị nhớ em quá, sao.
em trở về mà không nói một lời!"
"Tên nhóc thối tha này, lúc em nhập ngũ rồi bặt vô âm tín, chị còn tưởng em đã chết!"
Vừa nói, Tô Đát Kỷ vừa rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Đã bảy năm không gặp. Tô Đát Kỷ giờ đã hoàn toàn trưởng thành, ôm lấy cổ Lưu
Phong đu đưa như một con gấu túi. Núi đồi trước mặt áp sát vào mặt Lưu Phong khiến anh muốn ná thở.