Edit: Nguyên Đức phi.
Beta: Ka Thái hậu.
Công tác tuyển tú được tiến hành theo tuần tự, phần lớn thời gian Hoa Thường đều rất bận rộn.
Đến thời điểm hậu kỳ, Hoàng hậu cũng không chú ý nhiều. Những tú nữ còn lại đều là dung mạo xuất chúng, nhưng gia thế không cao, cũng không có ai đáng chú ý, chỉ cần thấy vừa mắt thì tùy ý chọn là được.
---
Vị Ương cung.
"Việc tuyển tú nữ đại khái đã hoàn thành, đây là danh sách và tranh vẽ, Hoàng thượng nhìn xem." Hoàng hậu cầm một cái khay màu vàng, bên trên là một quyển danh sách mỏng, còn các cung nữ bưng khay đựng những bức hoạ đứng ở phía sau.
Hoàng đế cầm cuốn danh sách lên, lật lật vài cái, mở miệng hỏi: "Để lại tổng cộng bao nhiêu người?"
Hoàng hậu cười trả lời: "Lấy những người tốt nhất, chọn lại lần nữa, tổng cộng có sáu mươi người."
Hoàng đế hơi nhíu mày, lên tiếng nói: "Hình như năm rồi không nhiều như vậy."
Hoàng hậu ôn nhu trả lời: "Năm nay tú nữ vốn đông đảo, xuất thân thế gia vọng tộc cũng không ít, cũng phải cho bọn họ chút mặt mũi. Huống hồ còn có những nữ tử phẩm chất và tướng mạo xuất chúng, thần thiếp có chút không đành lòng loại bỏ."
Hoàng đế gật gật đầu, trầm giọng nói: "Hiện tại nhiều chính sự, trẫm cũng không có thời gian để đi xem tú nữ, đưa tất cả các bức họa đến Kiến Chương cung đi, trẫm giành ra chút thời gian nhìn là được rồi."
Hoàng hậu có phần kinh ngạc, hơi khó xử nói: "Làm gì có đạo lý Hoàng thượng không tham dự duyệt tuyển tú nữ chứ? Lần tuyển tú trước, mẫu hậu nói chỉ lưu lại ít người cần lưu, nếu năm nay Hoàng thượng không tham gia tuyển tú, mẫu hậu nhất định sẽ tức giận."
Hoàng đế có chút không kiên nhẫn với Hoàng hậu, lên tiếng ngắt lời: "Nàng nói với mẫu hậu là được, nói với trẫm thì có ích lợi gì?"
Hoàng hậu thấy Hoàng đế tức giận, thân thể run lên một cái, cúi đầu, hốc mắt thoáng đỏ ửng, thấp giọng nói: "Thần thiếp đã biết, Hoàng thượng bớt giận."
Hoàng đế cũng cảm thấy dường như mình nói có phần hơi nặng lời, nhưng mà cảm tình của hắn đối với Hoàng hậu đã không còn giống như trước đây nữa. Lúc trước nếu hắn nghe thấy lời như vậy, nhất định hắn sẽ trấn an Hoàng hậu. Nhưng bây giờ sau khi nghe xong, trong lòng hắn lại có cảm giác không nói nên lời.
Có những thứ đã vỡ thì không thể nào liền lại, đặc biệt là tín nhiệm giữa phu thê.
Chính thê hại chết thiếp thất cũng không xem như tội lớn, nhưng bên ngoài là bộ dáng khoan dung hiền huệ, bên trong lại ngấm ngầm hạ thủ, việc này khiến hắn không thể nào chấp nhận được.
Hoàng đế có thể chấp nhận thê tử là một người ngoan độc, nhưng hắn tuyệt đối không chấp nhận thê tử không để quyền uy của hắn vào trong mắt, lừa gạt hắn, xem hắn như kẻ ngốc mà đùa bỡn.
Xem người khác là kẻ ngốc, người đó mới là kẻ ngu ngốc nhất.
Hoàng đế không nhiều lời với Hoàng hậu nữa, nhàn nhạt phân phó: "Trẫm còn có việc, nàng xem mà làm đi." Dứt lời, Hoàng đế liền bỏ đi.
Hoàng hậu hành lễ, cung kính nói: "Cung tiễn Hoàng thượng."
Thúy Lâu lo lắng tiến lên đỡ lấy Hoàng hậu, không dám lên tiếng.
Hoàng hậu lau khô nước mắt nơi khóe mi, sắc mặt vẫn bình thường, cất tiếng nói: "Đem bức họa tú nữ đến Kiến Chương cung đi."
Thúy Lâu rũ mi, hành lễ tuân lệnh.
---
Ba ngày sau, giờ Hợi, Kiến Chương cung.
Trần Hỉ cầm kéo cắt đi một đoạn nến đã bị đốt cháy, ánh nến vốn dĩ đang u tối đột nhiên trở nên sáng ngời hơn trước rất nhiều, lúc này Trần Hỉ mới buông chụp đèn xuống.
"Hoàng thượng, đêm đã khuya, ngài nên đi nghỉ ngơi sớm một chút." Trần Hỉ thấp giọng nói.
Hoàng đế buông tấu chương trong tay xuống, cả người tựa vào đệm. Trần Hỉ rất hiểu ý mà đi đến phía sau, nhẹ nhàng ấn ấn lên trán Hoàng đế, tiếp tục nói: "Hoàng thượng ngày ngày làm việc vất vả như vậy, sao có thể chịu nổi đây? Vẫn nên chú ý giữ gìn sức khoẻ mới là quan trọng nhất."
Hoàng đế nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Vừa lúc phê tấu chương xong, đã nhiều ngày trẫm không ngủ được sâu, lấy những bức họa tú nữ đến đây đi, cũng đã để đó mấy ngày rồi."
Trần Hỉ vẫn bất động, lên tiếng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, đã là giờ Hợi (khoảng 21h đến 23h), nên nghỉ ngơi sớm đi."
Hoàng đế lắc đầu nói: "Ngươi còn ngoan cố hơn cả trẫm."
Trần Hỉ dùng thêm chút lực ấn, nhẹ giọng nói: "Thứ gì cũng không quan trọng bằng long thể an khang của Hoàng thượng. Hôm trước gặp Hiền phi nương nương, nương nương còn dặn dò nô tài nhất định phải khuyên nhủ Hoàng thượng, đừng lao lực quá mức. Bây giờ đã sắp vào đông, buổi tối lạnh hơn rất nhiều, rất dễ sinh bệnh."
Hoàng đế mở to mắt, có vài phần ý cười: "Đã hai ngày trẫm không đến chỗ của Hiền phi, nàng vẫn tốt chứ? Cũng thật là, đã khiến cho nàng phải hao tâm rồi, mỗi ngày đều quan tâm đến trẫm."
Trần Hỉ cười nói: "Mọi chuyện Hiền phi nương nương đều nghĩ đến Hoàng thượng."
Hoàng đế có vài phần tự đắc, nét mặt cũng trở nên nhu hoà hơn: "Ngày mai trẫm sẽ đến chỗ nàng, tiện thể bàn chuyện chỉ hôn với nàng, nàng cảm thấy ưng ý mới được."
Thần sắc Trần Hỉ lộ ra vài phần khó xử, ngữ khí ấp úng nói: "Mấy ngày trước thân thể Hiền phi nương nương có chút khó chịu, còn cố ý dặn dò lão nô, đừng nói cho Hoàng thượng biết, nếu không Hoàng thượng sẽ lo lắng."
Hoàng đế ngồi thẳng dậy, nhíu mày, quay đầu hỏi: "Hiền phi làm sao vậy? Bị bệnh à?"
Trần Hỉ thấy Hoàng thượng nhíu mày, vội nói: "Thân thể Hiền phi nương nương vốn yếu ớt, có thể là mấy ngày nay vất vả tuyển tú nữ, mỗi ngày chạy hai ba nơi. Bây giờ thời tiết lại lạnh, nên Hiền phi bị nhiễm phong hàn, còn đang uống thuốc."
Hoàng đế cau mày, đứng dậy nói: "Trẫm đi thăm nàng."
Trần Hỉ vội ngăn Hoàng đế lại, gấp giọng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, hiện tại đã là giờ nào rồi, đâu còn sớm để đi thăm người. Hoàng thượng, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi, bằng không Hiền phi nương nương biết, trong lòng nhất định sẽ lo lắng, không thể yên tâm mà dưỡng bệnh."
Hoàng đế nhìn canh giờ, chậm rãi ngồi xuống, nhíu mày nói: "Sao trẫm lại không biết chứ. Thân thể nàng vốn rất khỏe mạnh, bởi vì hầu bệnh nên mới bị tổn thương, dưỡng hồi lâu cũng không thấy khá lên, một chút gió táp mưa sa thôi đã ngã bệnh, trẫm thấy mà đau lòng."
Trần Hỉ khuyên nhủ: "Lão nô biết Hoàng thượng nhất định là đang tự trách, chỉ là mỗi người đều có số mệnh. Hiền phi nương nương cũng coi như là cầu người được người, trong lòng cũng thấy an ủi. Nếu Hoàng thượng cứ vì việc này mà khó chịu trong lòng, Hiền phi nương nương nhất định sẽ bất an."
Hoàng đế chậm rãi thở dài: "Được rồi, nghỉ ngơi đi."
---
Ngày thứ hai, Thượng Dương cung.
Hoàng đế lâm triều xong liền ngồi liễn đi thẳng đến Thượng Dương cung, mặc kệ cung nữ ngăn trở, trực tiếp đi vào nội thất. Hoa Thường còn chưa tỉnh hẳn, vừa mới thức, đang từ trên giường ngồi dậy.
Hoa Thường lấy tay áo che mặt lại, hơi hơi cúi người, thấp giọng nói: "Thần thiếp đầu bù tóc rối, không có mặt mũi nào diện kiến thánh thượng, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."
Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh Hoa Thường, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Hoa Thường, ôn nhu lên tiếng: "Trẫm tới sớm, đã đánh thức nàng sao? Nàng nhìn nàng xem, bị bệnh cũng không nói một tiếng."
Hoa Thường nỗ lực giãy giụa một chút, lại không thoát ra được ôm ấp của Hoàng đế, bất đắc dĩ nói: "Thần thiếp đang bị bệnh, Hoàng thượng cách xa một chút, nếu như bị nhiễm bệnh thì phải làm sao bây giờ?"
Hoàng đế không buông tay, nhẹ nhàng nói: "Cái đầu nhỏ của nàng đang nghĩ gì vậy? Trẫm thấy sắc môi nàng tái nhợt, nàng khó chịu ở đâu sao? Cung nhân hầu hạ có chu đáo hay không?"
Hoa Thường cười khổ: "Hoàng thượng không cần lo lắng, chỉ là nhiễm chút phong hàn mà thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy. Tốt xấu gì thần thiếp cũng là một trong tứ phi, cung nhân nào lại dám gian dối thủ đoạn chứ."
Hoàng đế chậm rãi buông Hoa Thường ra: "Nàng cẩn thận nằm xuống nghỉ ngơi, không cần hành lễ vấn an, trẫm không thiếu vài tiếng cát tường kia."
Khóe miệng Hoa Thường chậm rãi lộ ra ý cười, giọng nói ôn nhu: "Thần thiếp nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng bận rộn chính vụ, không muốn làm cho Hoàng thượng lo lắng. Bây giờ Hoàng thượng đến đây, thần thiếp rất vui, thân thể cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nghĩ lại, thần thiếp không phải là thánh nhân, cũng có lúc lời nói không giống với suy nghĩ trong lòng."
Hoàng đế thấy sắc mặt Hoa Thường lộ vẻ ửng hồng, lại nghe nàng bày tỏ tấm lòng, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ, đối với Hoa Thường đang bệnh lại càng thêm thương tiếc, ôn nhu nói: "Trẫm sẽ thường xuyên tới thăm nàng, không sao đâu."
Hoa Thường cười cười: "Thần thiếp chỉ nói như vậy, nếu như Hoàng thượng thường xuyên đến, ngược lại nội tâm thần thiếp sẽ bất an. Nếu Hoàng thượng không yên tâm, chỉ cần sai người đến xem là được, đừng tự mình tới. Lỡ như người bị nhiễm bệnh, vậy thần thiếp có chết vạn lần cũng không thể hết tội."
Hoàng đế nhìn bộ dáng cố chấp của Hoa Thường, bất đắc dĩ thở dài, tính tình của nàng chính là như vậy, không phải sao?
Khiến người ta vừa yêu vừa hận, vừa đau lòng.
"Được được, trẫm đáp ứng nàng còn không được sao. Nàng ngoan ngoãn dưỡng bệnh, không cần đi thỉnh an, mẫu hậu và Hoàng hậu cũng sẽ không trách tội." Hoàng đế an ủi Hoa Thường.
Hoa Thường ngoan ngoãn đáp ứng, nhẹ giọng nói: "Chỉ là trong lòng thần thiếp còn có một chuyện, hôn sự của đường đệ còn chưa định, đành nhờ Hoàng thượng lưu ý giúp đỡ. Chỉ cần Hoàng thượng thấy tú nữ nào thích hợp, lưu lại cho hắn một người là được."
Hoàng đế cười: "Trẫm nhất định sẽ nhớ kỹ, tuyển cho đường đệ một người thật tốt."
Hoa Thường thỏa mãn cười, khẽ nói: "Tạ Hoàng thượng ân điển."
Hoàng đế nhẹ vuốt mái tóc Hoa Thường: "Tiện thể triệu người nhà nàng tiến cung đi, nàng đang bị bệnh, người nhà đến thăm, nói không chừng bệnh tình sẽ tốt lên."
Hoa Thường lộ ra thần sắc vui mừng, sau đó khó xử nói: "Tháng này triệu kiến gia quyến hình như không được tốt cho lắm. Trong cung bận rộn như vậy..."
Hoàng đế vuốt mặt Hoa Thường, cười nói: "Đây là ân điển của trẫm, chỉ dành cho mỗi Thường nhi, được không?"
Có lẽ bởi vì đang bệnh nên tâm tình Hoa Thường có chút mềm yếu. Nàng không hề phản bác, chỉ chậm rãi gật gật đầu, ánh mắt nhìn Hoàng đế tràn đầy tín nhiệm và ỷ lại.
Hoàng đế nhẹ nhàng ôm Hoa Thường vào trong ngực, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tú nữ trẻ trung xinh đẹp thì thế nào? Hoàng đế phát hiện mình không hề có chút gì gọi là chờ mong. Bất luận là quốc sắc thiên hương hay là trinh tiết liệt nữ, đều không khơi nổi một chút hứng thú nơi hắn, bởi vì nữ nhân tốt nhất trên đời đang ở trong lồng ngực của hắn.