*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phương Thục tần.
Beta: Tiên Thái Phi.
Từ Ninh cung.
Hoa Thường vịn tay Lan Chi chậm rãi tiến vào Từ Ninh cung, Tôn mama hành lễ kính cẩn: "Tham kiến Kỳ Phi nương nương, nương nương cát tường."
Hoa Thường mỉm cười nhu hòa, từ tốn nói: "Mama miễn lễ."
Tôn mama đã ngoài năm mươi tuổi, khi cười thì khuôn mặt đầy nếp nhăn, lộ ra vài phần hòa ái và dễ gần: "Thái hậu đang ở nội thất chờ người đó."
Hoa Thường hành bán lễ: "Đã phiền Thái hậu chờ lâu rồi."
Tôn mama liền nói: "Đâu có, đâu có, mời nương nương theo nô tỳ."
Hoa Thường gật đầu, theo Tôn mama vào trong.
Trong nội thất, Thái hậu đang ngồi trên ghế chủ vị, mắt khép hờ, tay chậm rãi lần Phật châu. Cả gian phòng đượm mùi đàn hương, bên cạnh là một cái vạc [1] cổ bằng đồng màu xanh đậm, trên hương án làm bằng gỗ tử đàn đặt một lò hương khảm đá lựu đỏ nhỏ li ti, khói xanh nghi ngút bốc lên.
"Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Thái hậu cát tường." Hoa Thường chậm rãi bái lạy, kính cẩn hành lễ.
"Miễn lễ." Thanh âm của Thái hậu vang lên, Hoa Thường vịn tay Lan Chi đứng dậy.
Trải qua lần bệnh nặng thập tử nhất sinh này của Hoàng đế, Thái hậu bị đả kích nặng nề, vẻ mặt càng có vẻ già nua, thanh âm khàn khàn: "Thân thể ngươi không tốt, mau ngồi đi."
Hoa Thường hành lễ, ngồi xuống ghế bên cạnh, Lan Chi cũng ngoan ngoãn đứng phía sau Hoa Thường, cúi đầu.
Thái hậu chậm rãi mở miệng: "Ngươi đang bệnh, vốn ai gia không muốn gọi ngươi tới, nhưng mà nghĩ lại thì ngươi thông minh hiểu chuyện, tất nhiên sẽ không để ý những điều này. Khi Hoàng thượng bị bệnh nặng, ngươi vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc, vậy thì những chuyện xung quanh Hoàng thượng, ngươi cũng biết rõ ràng phải không?"
Trong lòng Hoa Thường dậy sóng. Hôm nay biểu cảm và ngữ khí của Thái hậu thật không bình thường, khiến cho Hoa Thường có cảm giác nguy hiểm, bèn cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Thần thiếp vẫn ngày đêm hầu hạ bên người Hoàng thượng, nhưng không phải chuyện gì cũng tường tận rõ ràng. Khi đó thần thiếp thương tâm quá độ, mỗi ngày trong lòng, trong mắt đều chỉ duy nhất có một mình Hoàng thượng, nên không để ý đến những chuyện khác."
Thái hậu chậm rãi gật đầu: "Mấy ngày trước Hoàng thượng đến tìm ai gia, có nói một chuyện, ngươi cũng nên biết một chút. Hoàng thượng bị bệnh không phải là ngẫu nhiên, mà là có người rắp tâm hãm hại!"
Nghe Thái hậu gằn giọng, Hoa Thường nhảy dựng trong lòng, thảo nào hôm nay nhìn Thái hậu có chỗ không phù hợp, thì ra là Hoàng đế đã nói với Thái hậu chuyện này. Là mẫu thân thân sinh của Hoàng đế, Thái hậu không nổi bão mới là chuyện bất thường.
Hoa Thường lập tức đứng dậy, quỳ xuống nói: "Quả thật là thần thiếp có nghe qua chuyện này. Trần Hỉ công công đã nói với thần thiếp, nhưng mà khi ấy bệnh tình Hoàng thượng nguy cấp, trong lòng thần thiếp cũng ưu sầu, lo lắng và phẫn hận, nhưng không có tra cứu, chỉ tập trung chăm sóc long thể Hoàng thượng cho tốt."
Mà Lan Chi đang đứng phía sau Hoa Thường chỉ hận không thể trở nên nhỏ lại, hy vọng mình chưa từng nghe qua những lời này. Chả trách trong phòng này chỉ có Thái hậu, Tôn mama, nương nương và nàng, chuyện cơ mật như thế, ai mà nghe được thì phải chết.
Ánh mắt Thái hậu vẫn lạnh lẽo như cũ, sắc mặt thâm trầm, thấp giọng nói: "Ai gia biết ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, hôm nay ai gia triệu ngươi đến, trước chỉ là muốn dò hỏi, thời điểm ngươi ở Kiến Chương cung, có thấy cung nữ, thái giám nào có chỗ không đúng hay có điểm khả nghi không?"
Hoa Thường cố gắng nhớ lại một lúc, sau đó nhíu mày nói: "Khi thần thiếp vào Kiến Chương cung, trước đó Hoàng thượng đã hạ lệnh đánh chết rất nhiều cung nữ và thái giám. Số lượng còn lại cũng ít ỏi, nên ai cũng vô cùng cẩn thận. Thần thiếp chưa từng cảm giác có chỗ nào không ổn. Chỉ là, khoảng thời gian sau này, Hoàng thượng lại tiếp tục cho người đánh chết thêm vài thái giám và cung nữ, cũng không rõ là nguyên nhân gì."
Thái hậu vẫn điềm nhiên lần Phật châu trong tay như trước, nhưng Hoa Thường có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và sát ý từ đáy lòng Thái hậu, không phải đang nhắm vào nàng, mà là một người khác.
Thái hậu nhìn Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Đừng quỳ trên đất nữa, đứng lên đi, cũng không phải là ai gia trách cứ ngươi, chỉ là nghe chuyện này, ai gia vô cùng chấn động kinh sợ, suy nghĩ quá nhiều nên muốn tháo gỡ một chút mà thôi, ngươi đừng để tâm."
Lan Chi cúi xuống nâng Hoa Thường dậy, Hoa Thường hành lễ, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp hiểu ý của Thái hậu."
Thái hậu lại chậm rãi nói tiếp: "Hoàng thượng nói với ai gia rằng hắn hận không thể khiến cho người đã làm chuyện đó phải chết. Ai gia là Thái hậu, là mẫu thân của Hoàng đế, dù thế nào đi nữa cũng không nhịn nổi cơn tức này."
Trong lòng Hoa Thường nhảy dựng, Hoàng đế đã tra ra được rồi sao? Hơn nữa đã báo cáo với Thái hậu, chẳng lẽ có liên quan tới hậu cung ư?
Ngữ điệu Thái hậu vẫn ôn hòa, nhưng mà theo đó, Hoa Thường nghe được sự mãn thành phong vũ [2]: "Ai gia cảm thấy hài tử trong hậu cung ít ỏi, có chút cô đơn. Ngươi cũng biết, Quý Thái phi luôn nhớ mong tôn tử, ai gia nghĩ tuổi tác bà ta cũng đã lớn, không đành lòng từ chối nguyện vọng của bà ta, nên muốn đón Đích Trưởng tử của Kính vương vào cung. Một là bầu bạn với các Hoàng tử, thêm chút náo nhiệt. Hai là, nó sẽ thay Kính vương phụng hiếu Quý Thái phi, nhất định bà ta sẽ rất vui vẻ."
[2] Mãn thành phong vũ (滿城風雨): gió và mưa qua thị trấn, ý nói ở đây phát hiện ra sự thật chấn động là chuyện mưu hại Hoàng đế có liên quan đến Kính vương nên mượn cớ nuôi dưỡng nhi tử của Kính vương để áp chế bọn họ.
Hoa Thường vừa nghe lời này, trong lòng đã hoàn toàn thông suốt.
Chuyện mưu hại Hoàng đế, nhất định là bút tích của Kính vương, còn Quý Thái phi và Thuận vương thì không tham dự nên không biết. Có điều trong lòng Hoàng đế và Thái hậu, cho dù bọn họ không tham dự vào chuyện này, thì cũng vô ích, đều không thoát nổi tội danh đồng phạm. Huống chi có thể nhúng tay vào Kiến Chương cung, Quý Thái phi là người có khả năng nhất. Lúc Tiên hoàng còn trị vì, cung vụ là do Thái hậu và Quý Thái phi cùng nhau quản lý. Thậm chí Quý Thái phi còn nắm quyền chủ động, cho nên rất có khả năng bà ta cài nhân mạch ở Kiến Chương cung.
Quý Thái phi có hai nhi tử là Kính vương và Thuận vương, dưới gối Kính vương chỉ có một nhi tử, nên bà ta chỉ có một tôn tử, hình như năm nay vẫn chưa đến sáu tuổi. Nói là đem vào cung nuôi dưỡng, nhưng mà cuộc sống sau này đều phải dựa vào sắc mặt của Hoàng đế và Thái hậu.
Hoa Thường nhẹ giọng trả lời: "Thái hậu anh minh. Thần thiếp còn nhớ rõ lần trước Quý Thái phi đến đây là để thỉnh cầu người chuyện này. Bây giờ tâm nguyện được hoàn thành, nhất định Quý Thái phi sẽ rất vui vẻ, cảm tạ ân đức của Thái hậu."
Hoa Thường nói dối không chớp mắt, nếu Quý Thái phi mà nghe được, nói không chừng sẽ chết vì tức mất. Thái hậu hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Hoa Thường nói: "Chuyện này cứ quyết định như thế đi. Ngày mai ai gia sẽ nói với Quý Thái phi, sau mấy tháng cân nhắc thì Hoàng đế đã ân chuẩn rồi. Chỉ là trong chuyện này còn có một khó khăn."
Không hề thông báo trước với Quý Thái phi mà đã tự ý quyết định, không biết khi Quý Thái phi nghe tin này sẽ có biểu tình gì. Thái hậu dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, thật không phải người bình thường. Hoa Thường dè dặt ngẩng đầu, cất tiếng hỏi: "Không biết Thái hậu có gì khó xử?"
Thái hậu thong thả nói: "Hiện tại nhi tử của Kính vương vẫn còn nhỏ, đón vào cung nuôi dưỡng, theo lý phải được nuôi ở Vị Ương cung của Hoàng hậu. Chỉ là bây giờ Tam Hoàng tử vẫn còn trong tã lót, ai gia có chút không yên tâm hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ. Năm, sáu tuổi chính là thời kỳ nghịch ngợm, mà Tam Hoàng tử kim tôn ngọc quý, lỡ như xảy ra chuyện gì, vốn dĩ là một chuyện tốt thì lại biến thành chuyện xấu rồi."
Hoa Thường lặng lẽ phỉ nhổ trong lòng, tốt ở chỗ nào? Trong mắt Kính vương, đây chính là chuyện xấu đến mức không thể xấu hơn. Nhưng mà, Hoa Thường biết, ý của Thái hậu lần này là không yên tâm nuôi dưỡng nhi tử của Kính vương ở Vị Ương cung. Đích tử của Trung cung vô cùng tôn quý, nếu thật sự bị nhi tử của Kính vương mưu hại, đó quả thật là mất nhiều hơn được.
Hoa Thường khẽ cất tiếng: "Vậy ý của Thái hậu là..."
Thái hậu mềm mỏng nói: "Người đầu tiên ai gia nghĩ đến chính là ngươi. Ngươi luôn là đứa nhỏ ổn trọng, nên ai gia và Hoàng đế vô cùng yên tâm. Chuyện này không thể giao cho các phi tần khác, bởi vì liên quan đến tiền triều và hậu cung, chỉ có ngươi là người hiểu rõ nội tình nhất. Vì vậy, không bằng trước tiên, cứ dưỡng đứa bé kia dưới danh nghĩa của ngươi, ngươi có bằng lòng không?"
Hoa Thường cười khổ trong lòng, nàng có thể không đồng ý sao? Nếu từ chối, trước mắt nàng không chỉ bị thất sủng với Thái hậu, mà sủng ái của Hoàng đế với nàng cũng biến mất.
Hoa Thường đứng dậy hành lễ rồi nói: "Tất cả thần thiếp đều nghe theo sự phân phó của Thái hậu."
Rốt cuộc khuôn mặt của Thái hậu cũng lộ ra ý cười, vẫy Hoa Thường lại, Hoa Thường nhẹ nhàng tiến lên, Thái hậu liền nắm lấy tay nàng.
"Ngươi là đứa nhỏ hiểu chuyện, ai gia biết ngươi vốn không đáng phải đảm đương trọng trách này, thế nhưng người tài thường hay gánh vác nhiều việc. Đây là Hoàng đế coi trọng ngươi, người khác có muốn cũng không được, bởi vì Hoàng đế không yên tâm về các nàng."
Hoa Thường biết đây là Hoàng thượng và Thái hậu đang coi trọng nàng, tất nhiên vị trí của nàng chỉ đứng sau Hoàng hậu, đương nhiên nàng phải biểu lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, lên tiếng nói: "Thần thiếp cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) sự tín nhiệm của Thái hậu và Hoàng thượng, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực."
Thái hậu vui mừng vỗ vỗ tay Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Chuyện này lai long khứ mạch [3], ngay cả Hoàng hậu cũng không biết, ngươi phải giữ kín như bưng, biết không? Cứ đối xử bình thường với nhi tử của Kính vương, đừng để cho người khác nhìn ra điều gì."
[3] Lai long khứ mạch (來龍去脈): những ngọn núi liên kết với nhau có dáng như một con rồng, ở đây ý nói việc này là chuỗi các sự kiện có liên quan đến nhau, dính dáng và ảnh hưởng đến nhiều người, nên phải cẩn trọng.
Lần này Hoa Thường thật sự thụ sủng nhược kinh, ngay cả Hoàng hậu cũng không biết sao? Bị ém đi à? Là ý tứ của Hoàng thượng ư?
"Vâng. Thần thiếp cẩn tuân mệnh lệnh của Thái hậu."
Vừa bước ra khỏi Từ Ninh cung của Thái hậu, từng cơn gió lạnh thổi tới khiến Hoa Thường rùng mình. Lan Chi không giống như Hoa Thường, ít nhất thì Hoa Thường vẫn ăn mặc rất dày, một thân trường bào mùa đông bằng gấm đỏ, ở giữa thêu hoa hồng tím, khoác bên ngoài áo choàng lông cáo màu bạc. Còn Lan Chi chỉ mặc thường phục mùa đông, ở trong đó nghe được nhiều chuyện cơ mật như vậy, mồ hôi lạnh thấm ướt đầy cả lưng. Bây giờ Lan Chi vừa bước ra cửa cung, gió lạnh thổi tới, dĩ nhiên là đông lạnh thành cây kem rồi.
Hoa Thường ngồi trong kiệu, nói với tiểu cung nữ bên cạnh: "Ngươi đưa áo choàng bằng lụa màu khói, bề mặt có thêu hoa văn màu đỏ cho Lan Chi khoác thêm. Y phục của nàng ấy không cẩn thận bị làm ướt ở Từ Ninh cung, đừng để nàng ấy bị đông lạnh."
Tiểu cung nữ cầm áo choàng dự phòng hành lễ vâng mệnh, giao áo choàng trong tay cho Lan Chi. Lan Chi yên lặng đón nhận, nhẹ giọng tạ ơn với Hoa Thường.
Hoa Thường ổn định lại chỗ ngồi, mở miệng nói: "Khởi kiệu, đi nhanh một chút."
Tiểu thái giám thấp giọng tuân mệnh, vững vàng đi về phía trước. Ngồi trên kiệu, Hoa Thường suy nghĩ rất nhiều, chuyện này đích thân Thái hậu ra mặt nói với nàng, thật ra là cho nàng thời gian để cân nhắc. Nếu như Hoàng đế lên tiếng, nhất định nàng không thể cự tuyệt. Xem ra, Hoàng đế vẫn cho nàng quyền được lựa chọn.
Hoa Thường tương đối hài lòng, Hoàng đế coi trọng nàng, vì nàng mà suy nghĩ thì nàng đã đủ mãn nguyện rồi. Hoa Thường không thèm quan tâm đến cái gọi là sủng ái kia, bởi vì sủng ái không đủ để biểu thị tất cả. Giống như Hoàng đế vẫn sủng ái Thục phi, nhưng chưa từng giao cung vụ hay chủ trì những dịp lễ tết, tiệc mừng cho Thục phi quản lý. Ngược lại Trịnh Phi đã từng đảm nhận vài lần, chẳng lẽ Hoàng đế sủng ái Trịnh Phi nhiều hơn sao?
Không, không phải.
Là bởi vì trong lòng Hoàng đế, các nàng có vị trí không giống nhau.
Thục phi vẫn luôn là một tiểu cô nương yêu say đắm Hoàng đế. Cho dù Hoàng đế có thể cảm nhận được tấm chân tình của nàng, nguyện ý sủng ái nàng, che chở bảo hộ nàng, nhưng lại không yên tâm giao những chuyện như chủ trì lễ tết cho nàng. Bởi vì ở trong lòng Hoàng đế, Thục phi vẫn chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, không đủ sức để tiếp quản những chuyện như thế.
Lại ví dụ như vị Tô Tiểu nghi được đặc biệt sủng ái trong mấy ngày qua, xuất thân của nàng ta đã quyết định tất cả. Cho dù nàng ta được sủng ái như thế nào đi nữa, nhưng Hoàng đế cũng sẽ không giao cung vụ cho nàng ta xử lý. Chuyện lớn như tổ chức các lễ mừng, chuyện nhỏ như chủ quản một cung, và quyền được dưỡng dục Hoàng tự. Bởi vì trong lòng Hoàng đế, vị trí của mỗi người sẽ dần dần được định hình. Tô Tiểu nghi là nữ nhi của tội thần, xuất thân từ Nhạc phủ, vì hiến vũ mà được sủng ái, Hoàng đế cũng không phải làm như không thấy những điều này. Cho dù nguyện ý sủng ái ngươi, cũng không có nghĩa là hắn coi trọng ngươi.
Vì vậy Hoa Thường chưa bao giờ xem vị vũ nữ này như kẻ địch, bởi vì thật sự là không đáng.
Bây giờ, tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay như nhi tử của Kính vương này, đại biểu cho việc Hoàng đế tin cậy ngươi, coi trọng ngươi, trong thâm tâm có vị trí của ngươi, đây mới là điểm mấu chốt!