Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Nhũ mẫu ôm Tứ Công chúa đến, nữ hài nho nhỏ được bao bọc thành một cuộn tròn vo, con bé sợ hãi nhìn Hoa Thường, thanh âm nhỏ nhẹ: "Tham kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường."
Có lẽ đã lâu chưa thấy Hoa Thường nên Tứ Công chúa có chút sợ người lạ. Lòng Hoa Thường mềm hẳn đi, vỗ tay một cái, ôn nhu nói: "Viện nhi, đến đây với mẫu phi nào."
Nhũ mẫu vội đặt Tứ Công chúa xuống, Tứ Công chúa lảo đảo lắc lư chạy bước nhỏ vào lòng Hoa Thường.
Hoa Thường lộ ra nét cười, vui mừng nói: "Người thì nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào." Sau đó nàng ngẩng đầu nói với nhũ mẫu: "Viện nhi cũng không còn nhỏ nữa, đã sắp là hài tử ba tuổi rồi, đừng bế con bé cả ngày như vậy, để cho nó tự đi, tự chạy, cũng đừng sợ nó bị ngã, có đứa trẻ nào mà không vấp ngã vài lần đâu."
Nhũ mẫu hành lễ đáp vâng, sau đó cười nói: "Dù sao Công chúa cũng là nữ hài, nếu bị ngã nặng, lưu lại vết sẹo thì sẽ vô cùng khó coi, vậy nên nô tỳ trông nom hơi nghiêm ngặt một chút. Bản thân Công chúa cũng là một nữ hài an tĩnh, vô cùng hiểu chuyện. Trong lúc nương nương đi Tây tuần, mỗi ngày tiểu Công chúa đều nhớ đến người."
Hoa Thường ôm Tứ Công chúa vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hài tử, cười nói: "Bổn cung không có ở đây, ít nhiều gì thì Viện nhi cũng được ngươi chăm sóc. Lan Chi, thưởng!"
Lan Chi hành lễ đáp ứng, nhũ mẫu vui mừng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Sau khi hồi cung thì càng có nhiều việc để xử lý khiến nàng bận rộn cả ngày. Các cung đến thỉnh an, phân phát lễ vật, mọi chuyện vô cùng rối ren nhốn nháo. Hơn nữa, lại đúng vào dịp cuối năm, không khí náo nhiệt nhưng cũng không tránh khỏi kèm theo vài phần mệt mỏi.
Hoa Thường bận bịu suốt ba bốn ngày, bây giờ mới được rảnh rỗi.
Tuy rằng bụng của An Mỹ nhân đã tám tháng, nhưng nàng vẫn ngày ngày đến thỉnh an, cung kính như lúc ban đầu. Hoa Thường đã nói An Mỹ nhân vài lần, nhưng thấy nàng ấy không nghe thì cũng đành thôi. Dù sao từ hậu điện đến chính điện cũng chỉ có vài bước chân, xem như là để cho thai phụ tản bộ vậy.
An Mỹ nhân ngồi trên nhuyễn tháp, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nương nương, nghe nói Nghiêm Tu nghi ở Trữ Tú cung bị bệnh nặng."
Hoa Thường nhướng mày nói: "Nếu muội không nhắc đến Nghiêm Tu nghi, có lẽ bổn cung cũng sắp quên người này rồi. Nàng ấy luôn luôn ở ẩn trong phòng, cũng có quan hệ khá gần gũi với Thượng Dương cung của chúng ta. Bổn cung đi lâu như vậy, không biết tình hình gần đây của nàng ấy thế nào. Huống chi, không phải Nghiêm Tu nghi vẫn luôn bị bệnh hay sao? Mọi người rất ít khi thấy nàng ấy."
An Mỹ nhân đắn đo một chút, cẩn thận từng li từng tí nói: "Lúc nương nương không có ở đây, Nghiêm Tu nghi rất chăm lo cho tần thiếp. Khoảng thời gian Hoàng thượng đi Tây tuần, sức khỏe của nàng ấy chuyển biến tốt lên rất nhiều, không bỏ một buổi thỉnh an nào. Chỉ là... sau khi Hoàng thượng trở về, Nghiêm Tu nghi lại bắt đầu bị bệnh. Hơn nữa, có vẻ như bệnh rất nặng, tần thiếp cảm thấy có chút kỳ quái, cũng có chút lo lắng."
Hoa Thường hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Ý của muội là, trong lúc Hoàng thượng đi Tây tuần thì sức khỏe của Nghiêm Tu nghi có nhiều khởi sắc. Bây giờ Hoàng thượng trở về, nàng ấy lại bị bệnh nặng sao?"
An Mỹ nhân gật gật đầu.
Hoa Thường đăm chiêu, hồi tưởng lại nhiều chuyện lúc Nghiêm Tu nghi mới vào cung, quả nhiên là rất kỳ quái.
Hoa Thường trầm ngâm một chút, sau đó nàng nói với An Mỹ nhân: "Muội đừng quan tâm đến chuyện này nữa. Ngày mai bổn cung sẽ đi thăm nàng ấy một chút. Muội phải dưỡng thai cho cẩn thận, lấy hoàng tự làm trọng."
An Mỹ nhân phúc thân hành lễ.
Ngày hôm sau.
Sau khi thỉnh an từ Vị Ương cung ra, Hoa Thường liền lên kiệu đến Trữ Tú cung.
Trong lục cung, thật ra Hoa Thường thích phong cách kiến trúc ở Trữ Tú cung nhất, mang theo vài phần tao nhã và tinh xảo của vùng sông nước phương Nam, hoàn toàn khác biệt với không khí cổ xưa ở Thượng Dương cung.
Hiện tại, Nghiêm Tu nghi ngụ ở chính điện của Trữ Tú cung, còn trắc điện là nơi ở của Chu Mỹ nhân vừa mới tiến cung trong đợt tuyển tú lần trước. Cảm giác tồn tại của hai người này đều không cao, nhìn qua trông Trữ Tú cung có chút an tĩnh và hoang vắng.
Hoa Thường vịn tay Thược Dược bước vào cửa lớn chính điện, cung nhân gác cửa cẩn thận vén mành lên, nhẹ giọng hành lễ vấn an: "Hiền phi nương nương cát tường, nương nương nô tỳ bị bệnh nặng, không thể ngồi dậy, mong nương nương khoan thứ."
Hoa Thường lắc lắc đầu nói: "Bổn cung vốn là nghe tin Nghiêm muội muội bị bệnh nặng nên mới đến đây thăm hỏi, ở đâu ra đạo lý để Nghiêm muội muội đứng dậy nghênh đón chứ?"
Càng gần nội thất, mùi thuốc trong không khí càng thêm nồng đậm. Hoa Thường nhớ thời điểm nàng bị bệnh nghiêm trọng nhất cũng không có mùi thuốc nặng nề như vậy.
Hơn nữa, mùi hương này không phải là đốt trong nhất thời mà có được, e là năm này qua tháng nọ mới nồng nặc đến mức này.
Sắc mặt Nghiêm Tu nghi vàng như nến, dựa nửa người vào thành giường, hơi nghiêng đầu nhìn Hoa Thường, thanh âm vô lực: "Hiền phi tỷ tỷ đến rồi sao? Đều là do thân thể muội không biết cố gắng nên mới suốt ngày nằm trên giường bệnh. Tỷ tỷ đừng tới đây, thân thể tỷ tỷ vốn hư nhược, cẩn thận kẻo bị lây bệnh."
Hoa Thường thấy sắc mặt Nghiêm Tu nghi thật sự không tốt, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng cầm tay Nghiêm Tu nghi, ôn nhu nói: "Đều là tỷ muội một nhà, hà cớ gì lại nói những lời khách sáo như vậy? Sao muội lại bệnh đến mức này? Thái y nói thế nào? Bổn cung nghe An Mỹ nhân nói, không phải vài ngày trước muội vẫn còn tốt hay sao? Sao mới có mấy ngày mà muội đã thành ra thế này?"
Trên mặt Nghiêm Tu nghi có chút huyết sắc, yếu ớt cười nói: "Thái y sớm đã đến đây bắt mạch kê đơn, phân lượng lại tăng thêm một chút. Chỉ là thân thể này của muội sớm đã không xong rồi. Cho dù thuốc trị được bệnh nhưng cũng không giữ lại được mệnh..."
Hoa Thường thấy Nghiêm Tu nghi nói như vậy liền nhẹ giọng nói: "Muội nói bậy bạ gì đó, muội đang trong thời kỳ xuân sắc như hoa, sao lại nói lời tang tóc như vậy?"
Viền mắt Nghiêm Tu nghi phiếm hồng, ngân ngấn nước mắt, nhưng vẫn cười nói như trước: "Hiền phi tỷ tỷ, từ sau khi muội tiến cung, đều là tỷ quan tâm chăm sóc, muội vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Bây giờ muội thấy mình sắp không qua khỏi, còn có thể gặp được tỷ, muội vô cùng hạnh phúc."
Hoa Thường nhíu mày, không hiểu nói: "Bệnh của muội... Tuy bên ngoài đồn đãi rằng muội bị bệnh nặng, nhưng mọi người đều nghĩ là bệnh của muội hơi nghiêm trọng một chút mà thôi. Thân thể của muội vốn luôn hư nhược, nhưng mà bây giờ, chẳng lẽ thật sự nguy hiểm tới tính mạng sao? Hoàng thượng có biết không? Thái hậu và Hoàng hậu đã biết chưa? Thái y ở Thái Y viện làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại để đến nông nỗi này?"
Nghiêm Tu nghi nắm chặt tay Hoa Thường, cuối cùng khóe mắt cũng nhỏ xuống từng giọt từng giọt lệ, nhẹ nhàng nói: "Sao Hoàng thượng có thể không biết đây?... Hiền phi tỷ tỷ, con người trước khi chết thường nói lời thật lòng. Nếu như đã gặp tỷ ở đây, thì muội có vài lời muốn nói với tỷ."
Hoa Thường không rõ nội tình, chỉ cảm thấy đầm nước này quá sâu. Nghiêm Tu nghi thuộc hàng Cửu tần, là chủ vị một cung. Bây giờ nàng ấy bị bệnh nặng như thế, ăn bữa nay lo bữa mai, vậy mà hậu cung lại không có một chút tin tức nào, vẫn náo nhiệt như trước, oanh oanh yến yến đón mừng năm mới. Thật là đáng sợ...
Khuôn mặt Nghiêm Tu nghi bình tĩnh, giọng nói rõ ràng: "Hiền phi tỷ tỷ xuất thân thế gia, thanh quý bậc nhất. Tỷ tỷ lại uyên bác đa tài, có lẽ cũng biết sự huy hoàng của thế gia thời Ngụy Tấn, cũng biết đến thảm trạng của những thế gia thịnh thế thời Đại Đường. Tỷ tỷ, bệ hạ muốn trở thành một minh quân, nên hắn sẽ không dung thứ cho thế gia..."
Hoa Thường kinh ngạc nhìn Nghiêm Tu nghi, thật sự nàng không nghĩ tới, ánh mắt của nữ nhân trước mắt này lại nhìn xa đến như vậy. Đối với nữ tử thời đại này mà nói, thật sự quá kinh diễm rồi.
Nghiêm Tu nghi tiếp tục nói: "Muội biết tỷ tỷ đối với Hoàng thượng tình sâu nghĩa đậm, Hoa thị cũng tuyệt đối trung trành với bệ hạ, nhưng mà đuôi to khó vẫy. Hoàng thượng không thích trong quốc gia của mình có một đám người thanh danh uy vọng, thậm chí có quyền lực vượt trội so với người khác, mà thế gia chính là đám người xuất sắc đó."
Hoa Thường nuốt nước bọt, gượng cười nói: "Muội muội nói bậy gì thế. Tấm lòng Hoàng thượng quang minh quảng đại, sao có thể đến mức ấy?" Đương nhiên Hoa Thường biết Nghiêm Tu nghi nói rất chính xác, cho nên nàng mới tiến cung, mới lấy lòng Hoàng đế, hi vọng có thể nhờ vào biểu hiện của mình mà trở thành biểu tượng cho gia tộc trong mắt của Hoàng đế.
Những lời cáo buộc này của Nghiêm Tu nghi, nàng có thể nghe, nhưng không thể đồng ý, càng không thể để cho người khác biết nàng đồng ý! Nếu không chính là đại họa tày trời!
Nghiêm Tu nghi cho rằng Hoa Thường thật sự không tin, tươi cười ảm đạm dần, nhẹ giọng nói: "Muội hôm nay e rằng sẽ là tỷ ngày mai. Tỷ luôn luôn thông tuệ, nhìn thấy kết cục của muội bây giờ, tỷ còn không rõ hay sao?"
Đột nhiên Hoa Thường quay đầu nhìn Nghiêm Tu nghi, chấn kinh nói: "Muội có ý gì... Chẳng lẽ muội muốn nói, chính Hoàng thượng đã hại muội bị bệnh nặng sao?"
Nghiêm Tu nghi cười như khóc, thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào: "Tất nhiên Hoàng thượng sẽ không làm như vậy. Hắn vẫn luôn tự phụ, đặc biệt không thèm để ý đến nữ nhân, muội làm gì có tư cách để Hoàng thượng làm hại chứ?"
"Tỷ tỷ, muội xuất thân từ vọng tộc Nghiêm thị, tổ phụ là Văn Trung Công, Chưởng viện học sĩ của Hàn Lâm viện [1], Thái sư của Thái tử - Nghiêm Thao. Vào thời tiên đế, Nghiêm thị vô cùng hưng vượng, tổ phụ chính là bề tôi bậc nhất."
[1] Hàn Lâm Viện (翰林院): Là một tổ chức trong các triều đại phong kiến xưa ở Á Đông, gồm các học sĩ uyên thâm Nho học, văn hay chữ tốt, chuyên trách việc soạn thảo văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế.
"Nhưng mà, sau khi thánh thượng đăng cơ, bởi vì bất đồng chính kiến, nên Hoàng thượng thường xuyên xung đột với tổ phụ. Tuổi của tổ phụ cũng đã cao, không được Hoàng thượng ưu ái nữa, nên ông càng thêm lực bất tòng tâm với chuyện triều chính. Vì vậy, ông chỉ tâm niệm một điều duy nhất là di chỉ của tiên đế, hứa rằng sẽ cho ông chôn cùng ở Hoàng lăng. Đây chính là vinh quang lớn nhất của một thần tử!"
"Tuy nhiên, trong một lần xung đột giữa quân thần, Hoàng thượng vậy mà đã hạ chỉ bác bỏ tư cách được chôn trong Hoàng lăng của tổ phụ, khiến cho tổ phụ tức giận đùng đùng. Đây là vinh quang và mong đợi lớn nhất trong cuộc đời của ông, là ước định giữa ông và tiên đế... Trong lúc tổ phụ nhất thời kích động đã quát mắng Hoàng thượng là đồ bất hiếu."
Đây là lần đầu tiên Hoa Thường nghe được bí sử trong triều, nghe đến đây, nàng lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng không chấp nhận được những lời như thế."
Nghiêm Tu nghi vừa khóc vừa cười: "Đúng vậy, Hoàng thượng không chấp nhận được. Chuyện chôn trong Hoàng lăng đi đến hồi kết, tổ phụ cũng hối hận ngày ấy đã lỡ lời, cuối cùng thì giữa quân thần cũng có một khoảng thời gian để bình tĩnh lại. Sau đó chính là kỳ tuyển tú. Đời thứ ba của Nghiêm gia chỉ có một nữ hài là muội, từ nhỏ muội đã thông tuệ, chính là được tổ phụ giáo dưỡng mà lớn lên. Mặc dù không muốn, thế nhưng ý chỉ của Hoàng thượng thì không thể vi phạm, nên muội đành tiến cung, mang theo sự tạ lỗi của tổ phụ với Hoàng thượng và sự kỳ vọng của gia tộc mà vào cung."
"Tổ phụ già rồi nên không còn nhanh nhạy nữa. Ông cho rằng chuyện này đã kết thúc, trong năm đó cũng đã cáo lão hồi hương. Hậu bối Nghiêm gia thì đều vô cùng bình thường, không có gì nổi bật, đích nữ duy nhất thì đã vào cung, nghĩ đến thì cũng chỉ có thế. Thế nhưng, muội thấy, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Tâm Hoàng đế vững như bàn thạch, hắn dùng nước ấm nấu ếch [2], đang yên lặng chờ thời đấy."
[2] Nước ấm nấu ếch (溫水煮青蛙): là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch vào thẳng nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.
Hoa Thường rùng mình, nhìn Nghiêm Tu nghi gầy trơ xương, đầu nổ ầm một tiếng.
Nghiêm Tu nghi nhìn Hoa Thường, khẽ cười nói: "Quyền lực của Hoàng thượng càng lúc càng lớn, tâm Hoàng thượng cũng càng ngày càng ẩn nhẫn. Hắn giỏi quan sát, người khác không nhìn ra nhưng hắn lại nhìn ra. Tỷ tỷ, tháng trước tổ phụ vừa qua đời, Hoàng thượng từ biên cương xa xôi đã ra ý chỉ, cho phép tổ phụ chôn tại Hoàng lăng, vô cùng vinh sủng. Lúc muội nghe được tin tức này thì liền biết, Nghiêm thị, sắp xong rồi."