PHIÊN NGOẠI 2
Trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, có một bãi đất trống dựng lên một võ đài, sau một tràng trống vang lên, chủ trì vang lên, hồi luận võ kén rể đầu tiên chính thức mở ra.
ở bên dưới bách tính có muôn vàn thể loại người, già có trẻ có, công tử nhà quan lại có, hiệp sĩ giang hồ, hay văn sĩ đều tụ tập bên dưới đài, cũng có nhiều người vì tò mò không biết vị tráng sĩ nào có thể cuối cùng ôm được mĩ nhân về mà đứng vây lại xem, không khí náo nhiệt vô cùng.
Nữ đế mặc một thân nam trang bạch y, ngồi ở cửa sổ tầng hai của tửu lâu nhìn xuống, bên dưới võ đài, người người đông nghịt, bỗng thấy thân ảnh mặc y phục màu vàng, chen qua một đám người tiến đến phía trước võ đài xem trò vui.
Vu ải cải trang y phục thường dân đứng bên cạnh Nữ đế rót trà, sau đó chỉ tay vào thân ảnh màu vàng kia nói: "Bệ hạ, người xem, vị kia chính là tiểu nương tử của Lã gia."
Chử Thừa Hoan theo tay của Vu Hải nhìn xuống, chỉ thấy một tiểu lang quân đầu đội mũ vòng, thanh tú đang chen trong dòng người, vỗ tay ủng hộ, trong miệng căng phồng , trên tay còn cầm nửa xâu kẹo hồ lô.
"Quả nhiên giống như ngươi nói, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có nàng ấy." Chử Thừa Hoan nhấp một ngụm trà, cười nói: "Hồi cung sẽ thưởng cho ngươi."
Vu Hải vui vẻ ra mặt nói: "Nô tài tạ ân!"
Lại một nam tử bị nam tử cường tráng trên đài đánh gục, đây là người thứ năm ngã xuống, Nam tử cường tráng vẻ mặt đắc ý tự đắc, vung lên nắm đấm, hướng về phía dưới võ đài khiêu khích: "Còn có ai!"
Dưới đài bầu không khí đột nhiên sốt sắng, ai cũng thấy được sức mạnh của nam tử kia. Cũng sợ hãi, không giám nhảy lên.
Nam tử trên đài nhìn những người phía dưới nhát như thỏ, giọng nói khinh thường, cười nhạp , hướng đài chủ nói: "Nếu như không có người nào dám đánh với ta, vậy tiểu thư nhà ngươi sau này liền gả cho ta.
Hi vọng nàng hiền lành, thành thật một chút, giúp ta giặt đồ nấu cơm, sinh con dưỡng cái, phụng dưỡng phụ mẫu, không câu nào oán hận."
Lời này vừa nói ra, dưới đài là một ràng giận giữ, mọi người bàn tán xôn xao, hắn muốn cưới vợ hay là tìm tỳ nữ đây, ngay cả đài chủ cũng tứcgiaajn, hướng về dưới đài cầu cứu.
Tuy rằng sa khi thắng, vừa được ôm mỹ nhân vừa được mười hòm của hồi môn , rất mê người, nhưng nhìn nam tử cơ bắp cuồn cuộn trên đài, ai cũng chùn bước.
Bất luận cổ vũ thế nào, cũng không ai dám lên, mắt thấy thời gian đã trôi qua, vẻ mặt tự đắc chiến thắng của nam tử càng vênh váo. Thì một tiểu lang quân nhảy lên võ đài nói.
"Ta đến cùng ngươi đánh một trận."
Nam tử đứng trước mặt tiểu lang quân , nhìn bộ dáng nhỏ nhắn trước mặt, xem thường nói: " Liền ngươi?"
Không chỉ hắn, khán giả bên dưới cũng giật mình. Một ông lão Có lòng tốt khuyên nhủ vị công tử kia, nói: "Tiểu công tử, ngươi đừng làm chuyện điên rồ a."
Lã Kỳ cảm ơn ý tốt của ông, đối với nam tử kia xem thường nói: "Ta không chịu nổi nữ tử bị người khác sỉ nhục như thế, hôm nay bất luận ta thắng hay thua, cũng muốn cùng vị huynh đài này đánh một trận!"
Lúc này trên tầng tửu lâu, Chử Thừa Hoan hỏi: "Đã thông báo chưa?"
Vu Hải trả lời : "Bệ hạ yên tâm, Sài tướng quân sẽ không làm tổn thương tới tiểu nương tử nhà Lã gia."
Đang nói chuyện, bên dưới trên võ đài đã đấu võ, Chử Thừa Hoan nhìn thân ảnh nhỏ bé kia đang đấu với nam tử to lớn, lúc này mới thả chén trà xuống, chăm chú nhìn.
Nam tử tuy là kiện tráng, nhưng Lã Kỳ lại rất linh hoạt, ba chiêu nam tử kia đánh ra, cũng không động vào được góc áo của nàng.
Trái lại bị nàng đánh cho hai quyề, khán giả dưới đài theo sát trận đấu đều ồ lên kinh ngạc.
Trốn trái, bất ngờ tấn công bên phải, dụ địch sau đó thâm nhập. Lúc địch chưa chuẩn bị, một cước bay lên đạp thẳng ngực nam tử, nam tử bị nàng đạp trúng không kịp chuẩn bị. Lui lại mấy bước mới ổn định được thân thể.
Trên lầu Vu Hải hướng về Chử Thừa Hoan dò hỏi: "Bệ hạ có phải là gần đủ rồi?"
"Chờ đã..." Chử Thừa Hoan đột nhiên nổi lên hứng thú nói: "Trẫm cũng muốn cùng nàng đánh một trận." Nói rồi muốn đứng lên.
Vu Hải vội vã đứng cúi đầu trước mặt nàng, may là hắn đã sớm có chuẩn bị, lại bị ánh mắt nghi hoặc của Nữ đế nhìn, hắn ngoắc tay với nội thị, một nội thị liền bưng một cái khay đi tới.
"Hửm?" Chử Thừa Hoan vừa nhìn, bên trong là một chiếc khăn lụa che mặt.
Bởi vì tự trách tội cản Nữ đế, cho nên Vu Hải khom thấp người nói: "Bệ hạ, người không thích hợp ở chốn đông người lộ diện, phòng ngừa thích khách."
Trong đám người dưới khán đài có ám vệ cải trang, ám vệ ra một thủ thế đối với Sài Long Uy, hắn tìm một cơ hợi tốt đối phương đánh tới, giả bộ nghiêng người té xuống võ đài.
Tiểu lang quân thắng, bên dưới đài tiếng chúc mừng không ngớt, lúc này đài chủ tiến tới , hướng Lã Kỳ chắp tay nói: "Chúc mừng lang quân, chúc mừng lang quân, tiểu thư nhà chúng ta ở trên lầu nhìn thấy võ nghệ của lang quân cao cường, vô cùng yêu thích, nguyện ý lấy thân báo đáp cùng tiểu lang quân."
"Việc này có chút không thích hợp đi..." Lã Kỳ nhất thời không biết làm sao, bởi vì nàng chỉ là không muốn tên nam tử kia đi khinh bạc nữ nhân, nhất thời tức giận mới lên đài tỉ thí, trong lòng không nghĩ là sẽ thực sự thành thân với tiểu thư nhà hắn a.
Huống hồ, nàng là nữ tử a, nếu thật sự đem người về thành thân, phụ thân nàng sẽ đánh gãy chân nàng a.
Nàng đang muốn tìm một lý do từ chối khéo léo mối hôn sự này, thì đúng lúc có người tới vì nàng giải vây.
"Chờ đã, ta muốn cùng vị tiểu lang quân này tỉ thí một phen!"
Mọi người theo tiếng nói mà nhìn tới, chỉ thấy bên cạnh tửu lâu trên tầng hai, một thiếu niên bận y phục bạch sắc, từ trên mái cong người bay tới, tay áo phập phồng tựa như tiên nhân hạ phàm, đứng trên lôi đài.
Trên tay hắn cầm chiết phiến(quạt ), trên mặt đeo một chiếc khăn lụa màu trắng, che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. nhìn có vẻ rất cổ quái.
Dù là bên dưới khán giả đang đông cảm thấy không hứng thú mà rời đi, lại không ít người thấy thế trở lại vây quanh để xem.
Lã Kỳ nhìn người đeo lụa trắng kia, hỏi: "Vị huynh đài này sao lại không dám để lộ bộ mặt thật gặp người?"
Chử Thừa Hoan thản nhiên đáp: "Tại hạ dung mạo xấu xí, không muốn người khác vây quanh chỉ chỏ, cho nên che mặt lại."
Trên tửu lâu, Vu Hải nghe được lời giải thích của bệ hạ suýt nữa sặc trà nghẹn thở chết, nếu như dung mạo của bệ hạ xấu, vậy thiên hạ này sẽ không có mỹ nhân.
Lã Kỳ nghe thấy vậy, lè lưỡi không tin lời giải thích này, bất quá đối phương tới thật đúng lúc, nàng vừa vặn có thể đem tiểu thư kia hai tay chắp lên dâng cho hắn a.
Đài chủ biết điều lui xuống, nhìn dáng vẻ đối phương cao hơn nàng cả cái đầu a, trên tay phe phẩy quật, không giống bộ dáng đi đấu võ, cho nên nàng xông lên trước, khởi xướng công kích.
Một chưởng hướng về phía eo nhỏ của đối phương, thân thể đối phương lùi lại một chút, khép lại cây quạt, đánh trên cổ tay của Lã Kỳ.
Nàng nhất thời ngửa thân thể ra sau, trên không trung xoay chuyển nửa vòng, dựa vào phía sau đối phương , muốn tìm cơ hội đá vào bả vai đối phương.
Nhưng đối phương sớm đã ngờ tới chính mình ra chiêu gì, cây quạt lại chặn lại chân Lã Kỳ, làm nàng suýt chút nữa té gặm đất a.
Lã Kỳ biết thực ra thắng bại đã rõ, nhưng trong lòng không cam tâm muốn thắng đối phương, lần nữa hướng đối phương công kích.
Trên đài người kia múa quạt giống như hát hí khúc vậy, người xem bên dưới nuốt nước miếng căng thẳng, mắt cũng không giám rời đi sợ bỏ qua tình tiết đặc sắc.
Người ở dưới đài hưng phấn, nhưng không biết người trên đài đánh có bao nhiêu khổ cực, mười mấy chiêu, Lã Kỳ phát hiện bản thân không phải là đối thủ của đối phương, trong lòng nàng không cam tâm, chống đỡ lấy đối phương một chiêu lại một chiêu.
Vạt áo hai người trùng điệp bay lên, từng người xoay chuyển trên không trung, Chử Thừa Hoan dùng chiết phiến so với lưỡi dao như nhau, nếu Lã Kỳ không trốn nhanh, vạt áo nàng chắc thủng vài lỗ.
Chử Thừa Hoan lần nữa tung quạt, hấp dẫn sự chú ý cua Lã Kỳ, Lã Kỳ còn chưa kịp xoay người, thì cây quạt lại trở lại trên tay của nàng.
Chử Thừa Hoan đang muốn gõ cây quạt lên trán đối phương, suy nghĩ một chút vẫn là di chuyển quạt ra cỗ khác, tránh vào mặt đối phương,
Lã Kỳ phát hiện ra muốn né cũng đã không kịp, cây quạt trước mắt hạ xuống, nàng theo phản xạ nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, phát hiện mình không bị đối phương đánh.
"Hả?" Lã Kỳ trong lòng một trận không tên.
Vừa cẩn thận quan sát một hồi, nàng mới phát hiện đối phương hạ thủ lưu tình với mình, mỗi khi thời điểm đánh tới muốn chạm vào mình đối phương sẽ đúng lúc thu tay về.
Lã Kỳ trong lòng hiếu kì không biết vì sao hắn phải làm vậy, linh cơ hơi động đánh tới đối phương, đi tới bên lôi đài , giả vờ lệch chân trượt ngã "aaaaa!"
Đối phương quả nhiên mắc bẫy của nàng, căng thẳng vươn tay ra kéo lấy nàng, Lã Kỳ lộ ra một tia giảo hoạt mỉm cười, nắm chặt cổ tay người kia, dựa thế mang theo đối phương cùng nhau ngã xuống lôi đài.
Lúc rơi xuống đất, Lã Kỳ nghĩ mình ngã hỏng rồi, chuẩn bị tâm lý đau đớn , nhưng không ngờ thân thể lại ngã lên một mảnh mềm mại.
Một trận rên lên "Ngươi...." Lã Kỳ kinh ngạc nhìn đôi mắt lộ ra phía ngoài của đối phương, đột nhiên cảm thấy giống như đã từng quen biết, hỏi: "Ta có phải gặp ngươi nơi nào rồi không?"
Ám vệ lẫn trong đám người, nhìn bệ hạ té xuống khỏi lôi đài, lại còn bị người đè lên, vội vã từ trong đám người chạy tới, nâng đỡ hai người dưới đất lên.
"A...." đối mặt với nghi vấn của đối phương, Chử Thừa Hoan không biết nên đáp lại thế nào, ánh mắt né tránh.
Vừa vặn Vu Hải an bài chủ đài cầm xuống một cái khay đi tới, Chử Thừa Hoan thừa cơ ứng biến, hướng về Lã Kỳ chắp tay nói : "Tại hạ nhận thua..."
Nàng chịu thua, người thắng chính là Lã Kỳ.
Lã Kỳ thắng lợi sung sướng, đầu óc choáng váng, chớp mắt đem thân phận của đối phương bỏ ra sau đầu, vui tới nỗi nếu có đuôi chắc hẳn đã vẫy liên tục rồi, cao hứng nói: "Hừ, vẫn là ta thắng."
Đài chủ đem khay tới trước mặt Lã Kỳ, nói: "Đây là trâm cài nhà tiểu thư chúng ta, nếu vị lang quân này đã thắng, trâm cài này liền tặng cho ngài làm vật đính ước."
ừ.... Lã Kỳ suýt nữa quên đây là đấu võ chọn rể a, nàng không thể thành thân đưa một nữ nhân về nhà, thấy Chử Thừa Hoan vẫn chưa đi, nàng suy nghĩ chút, cầm lấy trâm cài , đi tới trước mặt Chử Thừa Hoan, cầm lấy trâm cài híp mắt nói: "Không đánh nhau thì không quen biết, ta đưa ngươi một cái lễ vật.'
"Lễ vật gì?" Chử Thừa Hoan nghi hoặc mà nhìn nàng.
Lã Kỳ khoát tay, kiễng chân đem trâm cài chặn ngang trên phát quan của Chử Thừa Hoan, nói: "Vị cô nương này liền là của ngươi."
Vừa nói xong, liền lẩn mình vào trong đám đông chạy mất dép, chỉ để lại Chử Thừa Hoan cùng đài chủ ngây người đứng đó.
Người vây xem cũng tản đi hết, đài chủ đi tới bên cạnh Chử Thừa Hoan, nhẹ giọng kêu: "Bệ hạ...."
Chử Thừa Hoan phục hồi lại tinh thần, tháo xuống trâm cài, thả trong lòng bàn tay nhìn, lắc đầu nói: "Không sao, thoát được hòa thượng, không trốn được miếu."
Bình Yến năm thứ hai, Lã tướng quân có đích nữ tài đức hiền thục, ôn nhu hiếu thuận, có thể làm quốc mẫu thiên hạ, Nữ đế ban chiếu sắc phong làm Hoàng hậu.
Dân gian có nhiều chê trách, đầu đường cuối ngõ đều bàn luận chuyện này.
"Ngươi nghe nói không, bệ hạ lập một nữ tử làm hậu."
"Không phải là giả chứ, bệ hạ là nữ tử, nữ tử làm sao có thể thành thân với nữ tử, huống hồ sau này bệ hạ làm thế nào kéo dài hoàng tự?"
"Chiếu thư đã công bố khắp thiên hạ, ngươi không tin có thể tới bảng tin thông báo ngoài cửa thành để xem."
"Việc này không phải là đang làm đảo loạn âm dương sao, bệ hạ có phải muốn biến thành hôn quân?"
"Việc này...."
"Đế vương xưa nay cũng có nhiều đế vương ngu ngốc, ham sắc, đoạn tụ (gay),..... cũng có nhiều lời đàm tiếu, cũng có sao đâu?"
Ta còn cho rằng, hiện tại sở dĩ thiên hạ thái bình , quốc thái dân an, toàn là một mình sức lực của bệ hạ.
Bệ hạ cũng là người phàm có tư tình ái dục, nếu nàng thực sự thích nữ tử, Miễn là không làm những việc thương thiên hại lý, thì sao không thể?"
Lời này vừa nói ra, mọi người không ngừng ủng hộ, thế là dân chúng đều ủng hộ Nữ đế lập nữ tử làm hậu.
Ngày Đại hôn, Lã Kỳ một thân y phục phượng hoàng, trên đầu mang mũ phượng bị khăn voan che kín, một mình ngồi trong phòng, chờ bệ hạ.
Vừa nghe tiếng động vang lên của cửa , nàng lập tức thẳng eo, tim đập một hồi so với nãy còn nhanh hơn.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới chính mình sẽ gả cho một người chỉ gặp qua một lần, hơn nữa giống nàng , là một nữ tử. Đối phương làm sao nhìn ra được bát tự của mình thích hợp làm Hoàng hậu đây?
Đang miên man suy nghĩ, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ từ đến gần giường, cuối cùng đứng trước mặt mình.
Khăn voan đang cản trở tầm mắt bị đối phương dùng gậy nhấc lên, tai Lã Kỳ đỏ chót, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc.
Nàng nhất thời quên mất lễ nghi, kinh ngạc bật thốt lên : "Tại sao lại là ngươi?"
Chử Thừa Hoan dung mạo tinh xảo, dưới ánh nến ôn nhu , mấy phần dịu dàng như nước.
Nàng thản nhiên đối diện với Lã Kỳ, cười nói: "Hoàng Hậu nhìn thấy Trẫm rất là kinh ngạc sao?"
"A..." Lã Kỳ nghĩ tới việc trước đây xảy ra, đột nhiên ngại ngùng nắm lấy góc áo, ấp úng nói: "Ngươi ngày ấy không phải còn đi tham gia luận võ kén rể sao, làm sao đột nhiên lại biến thành bệ hạ, lại cùng ta thành thân..."
Chử Thừa Hoan ngồi bên người nàng, ý vị thâm trường nói: "Hoàng hậu không biết, ngày ấy võ đài được lập ra là vì trẫm chọn rể."
Lã Kỳ trong đầu đầy dấu hỏi
Suy nghĩ hồi lâu mới ý thức được mình bị hãm hại a, nàng tức giận không phát tiết được, đỏ mặt nói: "Ta vẫn là lần đầu có người luận võ chọn rể, mà chính mình không biết xấu hổ lên lôi đài đánh."
Chử Thừa Hoan không nhìn nàng, trào phúng nói: "Nhưng cuối cùng còn không phải là bị Hoàng hậu Lã Kỳ đánh thắng sao."
Lã Kỳ làm bộ tức giận quay người đi chỗ khác, không muốn để ý tới nàng.
Chử Thừa Hoan tới gần nàng, ngón trỏ đâm bờ vai nàng hỏi: "Tức rồi?"
Lã Kỳ hừ lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Chử Thừa Hoan thả xuống thân phận thiên tử cao quý ôn nhu nói: "Trẫm hướng về nàng nhận lỗi, có được không?"
"Không được." Lã Kỳ nhe răng nói.
"Vậy làm thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho Trẫm?" Chử Thừa Hoan hỏi.
"Ta muốn ngươi đảm bảo, sau này hậu cung ngoại trừ ta ra không cho có những người khác, ta cũng không muốn cùng người khác chung một phu.... một thê. A tóm lại là ta không cho phép ngươi có hai tâm." Lã Kỳ nhăn nhó nói.
Nguyên lai là yêu cầu nhỏ như thế, Chử Thừa Hoan thỏa mái nói: "Trẫm đáp ứng nàng."
Lã Kỳ lúc này mới quay người lại. Dựng lên bàn tay của mình nói: "Nói miệng không bằng chứng, chúng ta cùng nhau vỗ tay tuyên thề."
Ý cười vẫn treo trên miệng của Chử Thừa Hoan, nàng kéo lên ống tay áo, cùng Hoàng Hậu vỗ tay một cái, hai cái, ba cái, thề thành.
Nến đỏ chập chờn, đêm xuân ngắn ngủi....
"Bệ hạ bên kia đã tắt đèn?" Tạ Thái hậu nghe động tĩnh cửa khép lại, trên tay cầm bút đang chép kinh phật dừng lại ngẩng đầu lên hỏi.
Nghe được nàng hỏi Lã thượng cung đi vào bên trong cung điện hồi đáp: "Đã tắt..."
Tạ Thái Hậu yên tâm gật gù, nói: "Vậy thì tốt, Bản cung còn lo lắng Kỳ nhi không chịu gả cho bệ hạ, hai người ở trong tân phòng phát sinh ra tranh chấp."
Lã Thượng cung quỳ gối trước án thư ngồi xuống nói: "Kỳ nhi là đưa trẻ dễ dỗ, nô tỳ không hiểu vì sao ngài lại có thể để bệ hạ làm ra chuyện lớn mật như thế?"
"Bệ hạ muốn làm chuyện gì, lẽ nào Bản cung không cho, nàng sẽ không làm sao?" Tạ Thái Hậu cười nói.
Lời tuy nói vậy nhưng...
Lã Thượng cung sầu lo hỏi: "Vậy sau này việc nối dõi thì phải làm sao?"
"Thiên hạ này ai ngồi cũng được, huống hồ bệ hạ không phải còn có mấy đệ đệ cùng muội muội sao?"
Tạ Thái Hậu nghĩ thoáng ra nói: "Việc của đứa nhỏ, ta cũng đừng bận tâm nhiều như thế."
"Bệ hạ có người kết bạn cùng đồng hành, Bản cung cũng yên lòng." Nàng cẩn thận thu dọn kinh phật trước mặt , vỗ vỗ tay Lã thượng cung, ôn nhu nói: "Bản cung dự định đi Lạc Dương cung dưỡng lão, không biết ngươi có nguyện ý hay không cùng đi với Bản cung?"
Bất cứ chỗ nào, ở cùng nàng bao lâu Tạ Thái Hậu lúc nào trên người cũng có khí chất ôn nhu như thế.
Đây là một loại sức mạnh vô hình, để thiếu nữ ái mộ nàng bao lâu nay toàn tâm toàn ý với nàng, Lã thượng cung không chút nghĩ ngợi đáp: "Nô tỳ tất nhiên là nguyện ý."
Bởi vì đế hậu làm tấm gương, sau đó Khải triều trong dân gian cũng lưu hành lên nhiều bản thoại.
Bất luận nam nữ, nam nam, hay nữ nữ, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, đều có thể kết làm vợ chồng liền cành,
Tác giả có lời muốn nói:
Tốt tới đây chân chính hoàn.
Editor: cảm ơn các bạn đã đồng hành, bộ truyện khép lại tại đây, mình sẽ edit bộ truyện mong các bạn đọc ủng hộ nhé.
Thời gian mình đăng đầu tháng 6 nha.
Chào và hẹn gặp lại !!!!