Sau khi phụ mẫu hai đứa nhỏ mất đi, Tuyên Thành nuôi dưỡng hai đứa nhỏ chắc cũng rất khó khăn.
Nghi An dường như chưa phát hiện ra ánh mắt biến hóa của Thư Điện Hợp, nàng vẫn còn thao thao bất tuyệt lầm bầm nói, nói xong cảm thấy có một suy đoán lớn nói: "Ngươi làm sao vẫn không nói lời nào, lẽ nào ngươi là người câm sao?"
Thư Điện Hợp không nói lời nào, từ trong tay áo móc ra một khối đường mạch nha lần trước Tuyên Thành đưa nàng, đưa cho Nghi An, mượn cớ dời đi sự chú ý của nàng.
Kỳ thực nàng không thích ăn ngọt, lúc trước sở dĩ biểu hiện như vậy, đều là muốn làm cho Tuyên Thành tin tưởng chính mình ngu dại.
"Đây là cái gì?" Nghi An vẻ mặt không rõ, nhận lấy kẹo đường, cúi thấp đầu mở ra giấy gói, bỗng nhiên sững sờ.
Chờ nàng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thái độ kiên định hỏi: "Ngươi là cô phụ của Bản cung có phải không?"
"Ta còn nhớ khi còn nhỏ cô phụ thường bế ta, cho ta kẹo đường mạch nha ăn." Cô mẫu nàng cũng không phải tự dưng đem một nam tử trở về, lại nghĩ tới mục đích cô mẫu xuất cung, nàng càng thêm chắc chắn suy đoán của chính mình, tầm mắt trở nên sắc bén nói: "Vì lẽ đó ngươi chính là Cô phụ của Bản cung có phải không?"
Thư Điện Hợp cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới chính mình chỉ đưa cho nàng một khối đường mạch nha, liền có thể để nàng hồi tưởng lại nhiều kí ức như vậy, nàng lần nữa nghiêm túc nhìn Nghi An, giống như nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Thành vậy.
Ngày Tuyên Thành lần đầu tới Dược viên, nàng ở trong tối chỉ tùy tiện hô lên một tiếng "Có trộm xông vào viện tử rồi!" liền làm Tuyên Thành sợ chạy mất dép.
Mặc dù Thư Điện Hợp không trả lời Nghi An, nhưng Nghi An trong lòng cũng xác định người trước mắt chính là cô phụ mình, lại vì cô mẫu mình mà bất bình nói: "Cô phụ người những năm này đã đi đâu, tại sao lại biến mất không tung tích, người có biết là cô mẫu vì tìm người mà rất cực khổ không?"
"Vì tìm người mà cô mẫu đều thử mọi cách, suýt chút nữa đem Đại Dự lật tung lên.
Mỗi lần có chút manh mối về tin tức của người, cô mẫu không thể chờ đợi liền đi thăm dò, nhưng lần nào trở về đều là thất vọng.
Sau đó, miễn là người khác ở trước mặt cô mẫu nhắc tới người, cô mẫu sẽ trầm mặc, lén lút mà khổ sở, sáu năm qua, Nghi An không thấy cô mẫu hài lòng thứ gì..."
Nghi An càng nói càng thấy đau lòng thay cô mẫu mình, không có ngôn từ nào có thể tả được.
Nụ cười trên mặt Thư Điện Hợp biến mất. Nàng không phải là chưa từng nghĩ tới việc Tuyên Thành sẽ khổ sở tìm nàng sáu năm nay thế nào. Hiện tại chính tai nghe được, trong lòng đau đớn.
Nàng muốn hỏi Nghi An nhiều chút, sáu năm nay đến cùng là Tuyên Thành làm sao vượt qua nổi, thế nhưng nàng ngại mặt nạ đang đeo này, nàng không có cách nào nói thẳng được.
Nghi An sau khi oán giận, lại chú ý tới dung mạo phía sau lớp mặt nạ của Thư Điện Hợp, tò mò hỏi: "Cô phụ nếu ngươi đã trở về, tại sao lại mang mặt nạ?"
Thư Điện Hợp suy nghĩ một chút, lắc đầu tỏ ý không thể trả lời vấn đề của nàng.
Nghi An lại không hiểu ý tứ của nàng, lại đối với dung mạo Thư Điện Hợp rất tò mò, thăm dò hỏi: "Nghi An có thể tháo xuống mặt nạ của người nhìn một chút không?"
Nàng biết là người đối diện sẽ không trả lời, liền nghĩ Thư Điện Hợp im lặng là đáp ứng mình.
Thời điểm lúc bàn tay của Nghi An vươn ra, Thư Điện Hợp nghĩ tới lời Tuyên Thành nói, vội lui về phía sau, tách ra khỏi sự tò mò của Nghi An.
"Không thể nhìn sao? Tại sao?" Nghi An nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Thư Điện Hợp đang không biết phải trả lời thế nào, liền nghe âm thanh từ nội điện truyền ra một tiếng chất vấn: "Nghi An, ngươi đang làm gì?"
Nghi An đang muốn tháo xuống mặt nạ của Thư Điện Hợp, tay còn đang ở giữa không trung, nghe được âm thanh này, vội vã thu lại, hướng cửa nội viện nhìn cô mẫu mình rung đùi nói: "Nghi An không có làm cái gì."
"Thật sao?" lời còn chưa dứt, Tuyên Thành cùng với Lã Linh Quân đã đi tới bên cạnh hai người.
Nghi An có tật giật mình đứng lên khỏi ghế, bưng lên đĩa nho trên bàn, giấu đầu hở đuôi nói: "Cô mẫu, mau nếm thử nho, được đưa từ trụ châu tới, rất ngọt!"
Tuyên Thành sớm đã nhìn thấy nàng đối với Thư Điện Hợp làm cái gì, vì vậy không chút lưu tình liếc nàng trắng mắt.
Nghi An thấy cô mẫu không ăn nho, liền tùy tiện để trên bàn, chuyển qua ôm cánh tay của Tuyên Thành, làm nũng nói: "Nghi An chỉ là hiếu kỳ, cô phụ vì sao lại đeo mặt nạ thôi...."
Tuyên Thành trong lòng biết rõ, đứa trẻ trước mặt này rất lanh lợi, đang thăm dò chính mình, nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận thân phận của Thư Điện Hợp, mà nói tránh đi: "Ở trong cung chăm sóc thật tốt cho Hoàng gia gia của ngươi, cô mẫu còn có chuyện phải làm, khi nào rảnh rỗi lại vào cung."
Nghi An không thăm dò được, trong lòng không khỏi thất lạc, những cũng không giám có biểu hiện gì lên mặt, chỉ có thể đối với cô mẫu gật gù đáp ứng.
Thấy cô mẫu cùng với nam tử thần bí kia đi rồi, nàng đụng cùi trỏ vào hoàng huynh hỏi: "Hoàng huynh, huynh nói người kia có phải là cô phụ không?"
Lã Linh Quân lúc nãy nhớ tới sự tình ở trong điện, chính mình đã đáp ứng cô mẫu....
Hắn cùng cô mẫu đi vào nội điện, lần nữa thăm dò thân phận tên nam tử xa lạ kia.
Lần này, cô mẫu không có giấu hắn, nói: "Chính là như ngươi suy đoán. Chỉ là cô phụ ngươi xảy ra chút chuyện, không có nhớ rõ chuyện cũ, cũng đối với những chuyện đã xảy ra không nhớ rõ.
Trước khi nàng mất tích, bởi vì sự việc của Cửu thúc ngươi, ở trong triều có rất nhiều kẻ thù, ta sợ nàng lần này vào cung xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mới che lại dung mạo của nàng, để tránh tai họa."
Tuyên Thành uyển chuyển nói, cũng không cản trở được Lã Linh Quân tìm hiểu thêm, nói: "Linh Quân rõ ràng, quay về Linh Quân phái thêm ám vệ đến bảo vệ cô phụ chu toàn."
Tuyên Thành cũng không tỏ rõ ý kiến, thấy chất tử dáng dấp trưởng thành, trong lòng rốt cuộc cũng an tâm vài phần.
Nhân lúc hai người đi qua chỗ ngoặt, nàng nghiêm túc nói: "Chuyện này ta chỉ nói cho ngươi biết, ngươi không cần nói cho người khác, đặc biệt là Nghi An, nàng còn nhỏ."
Nàng nhìn vào bên trong nội điện, chỉ cách một tần cửa sổ, kỳ thực ân oán từ tiền triều vẫn dây dưa tới hiện tại.
Những người ở trong cung này, đều là người mà nàng ấy mang thù, cũng có thể nói là kẻ thù của nàng ấy, liền bản thân nàng cũng không ngoại lệ.
Phụ hoàng của nàng, gia gia của tụi nhỏ, là kẻ cầm đầu làm Thư Điện Hợp nước mất nhà tan, mà các nàng lại cơm ngon áo đẹp, thân phận quý tộc.
Thậm chí cung điện này dưới chân cũng là xây lên máu tươi của người nhà Thư Điện Hợp.
Mặc dù chuyện cũ không thể thay đổi, miễn là trong lòng Thư Điện Hợp vẫn còn một tia báo thù, thì thù này sợ không có cách nào hóa giải.
Huống hồ phụ hoàng nàng còn sống... việc không nói cho Nghi An là nàng sợ, Nghi An ở trước mặt phụ hoàng tiết lộ ra, lại đưa tới mầm họa cho Thư Điện Hợp.
"Linh Quân rõ ràng." Lã Linh Quân bỗng nhiên khó nói, ngập ngừng nói: "Còn có một việc..."
Tuyên Thành cùng hắn dừng lại cước bộ, hỏi: "Làm sao?'
"Thời điểm cô mẫu rời đi, Hoàng gia gia mấy lần muốn Linh Quân đem vọng tiên đài một lần nữa dựng lên....
Linh Quân nghĩ bệnh tình Hoàng gia gia càng ngày càng bệnh nặng." Trong lòng hắn nghĩ Hoàng gia gia trước đây đã làm ra chuyện hồ đồ, hiện tại càng hồ đồ.
Vì lẽ đó đứng ở trước mặt cô mẫu nhắc tới việc này hắn sợ cô mẫu mẫn cảm. Lại bồi thêm một câu: "Nhưng việc này lớn, Linh Quân không giám tự quyết định, vì vậy chờ khi cô mẫu về cùng nhau thương nghị."
Tuyên Thành sắc mặt trở nên khó coi, nàng không nghĩ tới phụ hoàng vẫn còn tư tưởng này. Nàng lạnh giọng nói: "Ngươi chưa từng nghe qua việc này..." nói rồi cũngkhoong quay đầu lại vào bên trong nội viện.
"Ngươi đoán?" Lã Linh Quân nhếch miệng, cười đùa với muội muội.
ở bên kia, sau khi Tuyên Thành ra khỏi cung, liền đem theo Thư Điện Hợp về công chúa phủ.
Sở ma ma cùng Miên nhi nhìn thấy nàng trở về thật là kích động, còn đối với Thư Điện Hợp thân phận thần bí công chúa lại không đề cập tới.
Tuyên Thành để Miên nhi đem Thư Điện Hợp đi ăn chút gì đó, mà chính mình trực tiếp vào trong thư phòng, gọi hết thảy thị vệ, lệnh bọn họ ở trong kinh thành trên dưới tìm kiếm một người.
Sau khi bận rộn qua đi, nàng mở cửa thư phòng ra, trời đã tối.
Tùy ý dùng một ít bánh ngọt, nàng hỏi thăm được từ sở ma ma, đã sắp xếp Thư Điện Hợp đến gian nhà sát, sau khi tắm rửa xong, nàng cõng (trốn) lấy hạ nhân lén lút chạy tới phòng của Thư Điện Hợp.
Đứng ở trước cửa đang muốn giơ tay gõ, nhưng trong lòng lại tham lam, muốn nhìn một chút xem Thư Điện Hợp đang làm gì bên trong, liền đi tới cửa sổ, chọc một lỗ nhỏ, hướng vào trong phòng nhìn.
Chỉ thấy Thư Điện Hợp sau khi tắm rửa xong, mặc lên y phục mới đang ngồi ở bàn, cầm cà rốt cho thỏ ăn. Trên mặt vẫn đeo mặt nạ.
Tuyên Thành không rõ tại sao nàng ấy lại không đem mặt nạ tháo xuống, đứng thẳng lên suy nghĩ, mới nghĩ ra là thời điểm vào kinh nàng đã từng dặn dò Thư Điện Hợp, chính mình cho phép thì mới được tháo xuống, cho nên nàng ấy là đang đợi mình lại đây, đem mặt nạ của nàng ấy tháo xuống sao?
Tuyên Thành càng nghĩ càng thấy hợp lý, tối nay bỏ trống phòng ngủ của mình, lấy cớ chiếm lấy gối bên cạnh Thư Điện Hợp.
Thế là nàng vui vẻ mở ra cửa phòng, mà không đợi chủ nhân của nó cho phép mà tiến vào.
Thế nhưng lại không khéo, tình cảnh này lại bị Miên nhi vừa vặn đi qua trông thấy, làm Miên nhi cả kinh cằm cũng đều muốn rớt xuống.
Công chúa dĩ nhiên lại cùng nam tử xa lạ chung phòng! Công chúa dĩ nhiên lại cõng lấy phò mã, cùng nam tử khác.... công chúa là đang muốn làm cái gì a,chẳng lẽ công chúa đã quên được phò mã rồi sao? Hay là công chúa tịch mịch đã lâu, không nhẫn nại được chính mình, lẽ nào phụ nữ nào cũng đều bạc tình như vậy sao? Nàng cũng không muốn tiếp tục yêu thích nữ nhân sao.
Thật giống như là bị sốc, Miên nhi không kịp nghĩ nhiều như vậy, nhỏ nhẹ đi tới trước cửa phòng, có lòng muốn nghe chút động tĩnh bên trong, nhưng lại sợ công chúa phát hiện.
Ngay ở thời khắc nàng đang do dự, ngọn nến trong phòng đã bị thổi tắt, Miên Nhi kinh sợ, vội vã trốn đến sau bồn hoa, cho rằng không lâu sau đó công chúa sẽ đi ra, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì.
Lần này Miên nhi trong lòng rõ ràng, công chúa cùng nam tử xa lạ kia cùng giường cùng gối.
Công chúa không phải trước đây còn thề son sắt nói muốn cùng phò mã thủ một đời sao?
Làm sao mà ra ngoài một chuyến, công chúa liền đứng núi này trông núi nọ, Nam tử kia không biết là hồ ly tinh ở đâu, dĩ nhiên lại làm công chúa say mê hắn, không cần phò mã nữa. Ngày mai có nên nói chuyện này với sở ma ma không?
Trong lòng Miên nhi điên cuồn chất vấn, tay bưng kín miệng nửa điểm âm thanh cũng không dám lộ ra, chỉ lo phá hoại chuyện tốt của công chúa.
Không biết qua bao lâu, nàng đứng đó nghĩ thông suốt. Kỳ thực như thế cũng rất tốt a, mùa xuân thứ hai mà, miễn là Công chúa có thể hài lòng, hạ nhân như các nàng nhìn thấy công chúa vui vẻ thật tốt a.
Đối với con cháu hoàng thất, bọn họ vốn có tư cách thấy cái đẹp là yêu.
Trinh tiết để ở đền thờ không thể ăn được a, công chúa vì phò mã mà sầu não uất ức, đó mới là sự việc cực kỳ hỏng bét.....