Tiếng đàn như xa như gần, ở trong buổi tối thanh tĩnh này vang lên, âm thanh đặc biệt rõ ràng, Tuyên Thành ý thức được thanh tỉnh, nhưng đầu óc vẫn một mảnh mơ hồ, nàng muốn giãy giụa đứng dậy, muốn tìm kiếm tiếng đàn kia là đang từ đâu phát ra, nhưng cơ thể mềm nhũn vô lực, không cẩn thận ngã lăn xuống giường.
Cái trán đập xuống đất, đến cả một tiếng hô đau nàng cũng không để ý, nàng vui vẻ bò dậy, tùy ý đi vào giày, liền hướng ngoài cửa mà đi.
Nàng nghe thấy tiếng đàn quá quen thuộc, bởi vì khi Thái tử hoàng huynh mất đi, tiếng đàn này đã đưa nàng vượt qua vô số cơn ác mộng thức tỉnh buổi tối, nhẹ nhàng du dương bốn phía dỗ nàng vào giấc ngủ, mà hai tay người đàn khúc nhạc kia là người mà nàng cả đời này làm nàng hạnh phúc, có chết nàng cũng không thể quên được tiến đàn này là từ ai gảy nên.
Ngoài trời một mảnh mờ ảo, bóng đêm được trăng soi rọi xuống, xung quanh đều là xa lạ, nàng cũng không biết chính mình đang ở nơi nào, mờ mịt đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy xa xa trên trời kia, trăng hôm nay giống như bị một tấm lụa mỏng che giấu.
Nàng đứng ngốc trong gió lạnh, bên tai lại dần vang lên tiếng đàn, vẻ mặt Tuyên Thành kiên định, nàng nhất định phải tìm được nơi phát ra tiếng cầm này.
Một đường nàng đạp trăng mà đi, nàng tìm kiếm tiếng đàn, giống như có một sợi dây vô hình buộc vào cổ tay nàng, chỉ dẫn nàng đi về phía trước.
Cách âm thanh kia ngày càng gần, nàng nương theo một bức tường, tầm mắt cảm thấy rộng rãi sáng sủa.
Phiến đá được bầy trong nhà, một bạch y nữ tử đang ngồi trong đó. Trước bàn bày cầm, hai tay trắng như ngọc, ở trên cầm mà gảy, tiếng đàn lại vang lên, trong lòng Tuyên Thành rung động, chính là từ nữ tử này mà phát ra, chính nàng đã gảy đàn.
Quanh thân nữ tử như có sương mù lượn lờ, tóc dài đen như mực phân tán, bạch y trắng muốt như mây, ánh trăng lạnh lẽo chiếu khắp căn nhà, càng tăng thêm một phần mông lung.
Nhưng bóng người này quá quen thuộc, nàng vừa nhìn đã liền nhận ra, không thể sai được.
Vành mắt Tuyên Thành đột nhiên nóng lên, tầm mắt bất giác bị nước mắt làm cho mơ hồ, nàng từng bước tới gần, còn chưa mở miệng gọi người, người gảy cầm kia liền trước một bước nghe được tiếng bước chân của nàng, mà ngừng tay lại, từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói hai chữ: "Tuyên Thành..."
"Tuyên Thành..." vẻn vẹn hai chữ này, liền làm Tuyên Thành nước mắt chảy ra như mưa.
Là tiếng nói quen thuộc kia, là người nàng ngày nhớ đêm mong, là Phò mã của nàng, là Thư Điện Hợp. Không phải người ngốc nghếch kia.
Sáu năm xa xách, hôm nay nàng mới lần nữa nghe được hai chữ này, cảm xúc trong lòng nàng dâng trào, muốn tiến lên phía trước, nhưng chân như bị cái gì đó ràng buộc tại chỗ, không thể nhúc nhích được.
Nữ tử kia nhìn thẳng nàng, biểu hiện bình thản, mặt ngưng lại.
"Tại sao?" Tuyên Thành lấy hết lý trí để hỏi
"Tại sao ngươi lại muốn giả ngây giả dại?" nàng hai mắt đẫm lệ, cắn răng chất vấn người nọ, rồi mới phát hiện ra, âm thanh của mình lại mềm nhũn, như là không đành lòng trách cứ người trước mắt. Lại giống như vừa bị người ta rút hết khí lực, nức nở nói: "Tại sao bây giờ ngươi mới tới gặp ta?"
"Tuyên Thành...." Người kia lại gọi một tiếng, tựa hồ mang theo một tia bất đắc dĩ, ra hiệu Tuyên Thành đến gần nàng.
Tuyên Thành không khống chế được, bước chân đi tới trước mặt Thư Điện Hợp. Lý trí nàng tan rã, hai chân mềm nhũn, cam tâm tình nguyện từ bỏ hết thảy kiên trì, nàng co quắp ngồi cùng Thư Điện Hợp trên chiếu trúc, cạnh cây cầm.
Nước mắt không ngừng chảy ra, nàng đưa tay lên muốn sờ lên khuôn mặt đó, nhưng lại không giám. Rõ ràng người gần trong gang tấc, lại không thể chạm vào, chỉ sợ hết thảy trước mắt, chỉ là ảo mộng mà mình tự nghĩ tới.
"Tuyên Thành..." nàng cảm giác được tay của đối phương ôm lấy khuôn mặt mình, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp đó, Tuyên Thành mới vững tin chính mình là không có nằm mơ, nội tâm không tự chủ được mà run rẩy lên.
Nàng nghẹn ngào, nước mắt cứ thế rơi, nhắm mắt lại, oan ức mà nói: "Vẫn là ngươi không muốn thấy ta."
Thư Điện Hợp vẫn là mỉm cười, lắc đầu một cái, ngón tay ôn nhu mà lau đi nước mắt nơi khóe mắt Tuyên Thành. Nàng dơ tay lên để lộ ra mọt đoạn cổ tay trắng như Tuyết, được buộc một sợi dây đỏ mặt trên đó là lục lạc làm bằng bạc, Thư Điện Hợp nói: "Ta sinh ra là nữ tử, lại đem công chúa lén lút giấu ở trong lòng, đây chính là tội lỗi vạn kiếp bất phục, làm sao còn có dũng khí, hy vọng xa vời, cùng công chúa sống quãng đời còn lại?"
"Ai cho phép ngươi rời đi?" Tuyên Thành vội vã nắm chặt tay Thư Điện Hợp, rút ngắn khoảng cách của hai người, nàng chỉ sợ người trước mắt lại biến mất, nàng nói: "Bản cung không cho phép ngươi rời đi!"
"Công chúa người không sợ sao?"
Câu hỏi quen thuộc, khiến Tuyên Thành chợt nhớ tới ngày hôm đó khi Thư Điện Hợp thẳng thắn thân phận với mình, sau đó cũng phát sinh ra sự việc, việc lúc đó, câu hỏi lúc đó, sự việc phát sinh ra sau đó, bất luận đã bao nhiêu năm, vẫn là ác mộng đối với Tuyên Thành.
Nàng đoạt lấy để nói, nàng sợ đối phương lại nói ra những lời lạnh nhạt, dứt khoát mà nói: "Bản cung không sợ những ngôn ngữ ô uế, không sợ người trong thiên hạ nói Bản cung đánh mất bộ mặt hoàng gia!
Không sợ ngươi mang theo tâm tư mà tới gần Bản cung,! tuy là Ly kinh bạn đạo, Bản cung cũng không hối hận, chỉ cần ngươi có thể ở bên người Bản cung..."
Hai mắt nàng sáng quắc, rõ ràng là lấy hết sức mà một mạch nói, sau đó lại biến thành thấp giọng cầu xin.
Chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ đó của Tuyên Thành mà không đau lòng, không ai đối diện với biểu lộ đó mà không rung động.
Huống hồ Thư Điện Hợp cũng không phải quan thế âm, Thư Điện Hợp thở dài một hơi, chỉ có thể làm theo tim mình.
Nàng nắm lấy tay Tuyên Thành, kéo Tuyên Thành vào lòng mình sau đó dùng môi hôn lên bàn tay kia, sau đó lại hôn lên chiếc trán trơn bóng của Tuyên Thành, từ trán trượt xuống khóe mắt, cuối cùng đến đôi môi mà nàng nhớ nhung bấy lâu.
Hồng loan tinh trên bầu trời đêm khẽ rung, hưởng ứng hai người đoàn tụ.
Tuyên Thành từ từ chìm trong ôn nhu, sau đó hoàn hồn lại đã không biết vì sao lại nằm trên giường, quanh quẩn đều là hơi thở của Thư Điện Hợp.
Nàng vẫn không hiểu rõ chính mình vì sao tiến vào phòng, làm sao lại nằm trên giường, Thư Điện Hợp ép nàng trên giường, nàng đưa tay ra dẫn dắt người kia trước y phục của mình.
Hai người lại hôn sâu, giữa lúc răng môi quấn quýt nàng ấy nói "Ta vĩnh viễn là của công chúa" Đồng thời gỡ bỏ y phục của chính mình.
Từng kiện, từng kiện y phục từ trên giường thơm bị ném ra ngoại, lụa trắng rơi xuống đất, đầu ngón tay Thư Điện Hợp dọc theo xương quai xanh mà tìm tòi hôn xuống da thịt mềm mại trơn bóng, từ từ hôn xuống phía dưới.
Người dưới thân bởi vì quá động tình, cong người mà phát ra tiếng than thở.....
Bên trong phòng không có gió, trên giường lại lay động nhẹ nhàng. Âm thanh lục lạc lay động trong phòng, cho đến khi hừng đông vừa ló.
Tuyên Thành lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trong phòng bị ánh nắng chiếu vào, từng tia, từng tia xuyên qua cửa sổ, ngoài phòng chim kêu ríu rít ồn ào.
Nàng mở mắt nhìn xà ngang mà ngơ ngác sững sờ, trong đầu một mảnh mờ mịt không rõ, phản ứng lại mới biết được chính mình đây là đang ở nơi nào.
Nàng ngẩng đầu lên kiểm tra bốn phía thư phòng, quả nhiên thấy từng kiện sách được sắp xếp chỉnh tề nằm trên giá.
Việc tối qua... nàng vội vã ngồi dậy kiểm tra y phục của chính mình, cùng chăn. Mọi thứ đều rất chỉnh tề.
Ngoại trừ trên người có cảm giác mệt mỏi chút, cánh tay hơi ê ẩm, cũng không có cái gì khác thường.
Nàng ôm lấy chăn, nhíu mày lại nghĩ, rõ ràng tối hôm qua mọi sự việc đều là thật, uyển chuyển ôn nhu vẫn còn bên tai, cũng không giống như là mộng....
Trước đây nàng cũng mộng, nàng cũng không phải chưa từng làm. Chỉ là đến bước cởi y phục sau đó, liền không có sau đó nữa...
Càng mong nhớ lại càng hãm sâu, có một lần đại thần ngầm nhét nam sủng cho nàng, trong lòng nàng nhớ thương Thư Điện Hợp dẫn đến đêm đó nàng nằm mộg cùng phò mã thân mật, từ nữ tử biến thành nam tử, làm nàng giật mình tỉnh lại, buồn nôn chừng mấy ngày.
Nhưng tối hôm qua, sự việc cũng không phải mộng, nàng rõ ràng cảm nhận được tay người kia di chuyển trên thân thể mình, tay mình cũng xoa lên da thịt bóng loáng kia... mọi tiếp xúc đều chân thực...
Nhưng nếu thật sự phát sinh ra việc gì, nàng làm sao sẽ ở trong thư phòng tình lại, trên người một điểm dấu vết đều không có?
Tuyên Thành nghĩ mãi không ra, nàng đứng dậy, dự định đi tìm người kia, hẳn là sẽ có được đáp án nàng muốn.
Nàng đối với chuyện đêm qua còn nghi vấn, bởi vì nàng nhìn thấy bộ dáng Thư Điện Hợp không nghốc nghếch.
ở dưới trăng dảy đàn, lại cởi xuống y phục, lộ ra thân thể trắng như ngọc, đẹp không thể rời mắt, đến nàng không tin được đó là sự thật.
Chờ nàng ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong sân Dược viên. Tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn nàng.
Ngoại trừ lần đầu nàng tới dược viên, đây vẫn là lần thứ nhất nàng thấy những ngườ này xuất hiện cùng nhau trước mặt nàng, xem vẻ mặt của bọn họ, bọn họ đây là đang đợi mình tỉnh lại sao, cho nên mới nghiêm túc mà đứng đợi trong sân.
Vừa thấy chính mình xuất hiện, vẻ mặt bọn họ không hẹn mà đều trở nên quái dị lên, tựa hồ đã phát sinh sự việc gì ghê gớm lắm.
Tuyên Thành vẻ mặt mờ mịt, tạm thả xuống nghi vấn về đêm qua, nàng liếc một vòng hỏi: "Các ngươi tại sao đều nhìn Bản cung như thế?"
Phùng Tịch Uyển nhìn Thấy công chúa, cũng không có trả lời nàng, trái lại hỏi: "Công chúa đêm qua người có ngủ ngon không?"
Tuyên Thành bị hỏi, vẻ mặt mờ mịt, nghĩ tới gì đó hai má đỏ như mây đáp: "Rất tốt... rất tốt..."
"Công chúa hôm qua uống say..." Phùng Tịch Uyển nhíu mày, một bộ dạng khó có thể mở miệng nói: "Nên đã quên chuyện xảy ra tối qua?"
"Tối hôm qua...." Phùng Tịch Uyển muốn nói lại thôi.
Tuyên Thành thấy thế, cho rằng phát sinh ra đại sự gì, vẻ mặt nghiêm túc, chuyển qua Sài Long Uy hỏi: "Sài tướng quân, đến cùng là làm sao?"
Sài Long Uy thấy công chúa vẻ mặt không nhớ, mà truy hỏi không có được đáp án thì sẽ không buông tha, hắn không thể làm gì khác hơn nói: "Công chúa uống say kéo lấy Đại Hoàng, muốn cùng nó kết bái huynh đệ..."
Đại Hoàng? Là con chó mà Thư Điện Hợp đem về nuôi, bởi vì nó thông minh lanh lợi có thể nghe hiểu tiếng người, vì lẽ đó Ách thúc liền đem nó lại nuôi để canh giữ hậu viện.
Lời này vừa nói ra, trong sân bầu không khí nghiêm túc đột nhiên thay đổi. Ngoại trừ Thư Điện Hợp đang quay lưng lại với mọi người, trên mặt mỗi người đều vẻ gian nan, đang cố gắng kiềm chế không để mình bật cười, liền ngay cả người đoan trang như Phùng Tịch Uyển cũng thế.
"Hả?"" Tuyên Thành sửng sốt, cũng bất ngờ khi Sài Long Uy nói ra những lời đó, cũng không tin được chính mình thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy, không thể tưởng tượng được nàng nói: "Làm sao có khả năng?"
Tuyên Thành vẫn một mực không tin, vậy mà câu tiếp theo Sài Long Uy nói làm cho nàng mất hết mặt mũi, xấu hổ đến không có chỗ dung thân."
"Hơn nữa công chúa còn kéo mạnh lấy phò mã muốn nàng gọi người làm mẹ..."
Nhìn mọi người đều tán thành gật đầu, Tuyên Thành nhất thời đỏ mặt, tay chân luống cuống lên.
"Vì lẽ đó trời vừa sáng mọi người đều ở đây chờ công chúa tỉnh lại, sợ công chúa lại làm ra chuyện gì bất ngờ..."
Phùng Tịch Uyển liền bổ sung nói, đây rõ ràng là lời lec quan tâm. Nhưng nghe vào trong tai Tuyên Thành lại biến thành xấu hổ không chỗ dung thân.
"Thật sự?"
"Bản cung sau khi uống say, thật sự làm ra chuyện mất mặt như thế?"
Tác giả có lời muốn nói:
"Các ngươi đều là người trưởng thành, nên dùng não của mình nghĩ bù vào nội dung vở kịch còn thiếu."
Editor:
Tuyên Thành: "Ta là mộng sao?"
Thư Điện Hợp: " Im lặng!"
Tuyên Thành: "Thật sự là mộng?"
Thư Điện Hợp: khụ khụ..
Có một vài người ăn người ta sạch sẽ còn giả ngây ngô, còn có người bị ăn sạch mà có chỗ không cảm nhận được gì sao???? Tính viết đoạn H kia phóng khoáng thêm, nhưng không dám kkkkk