Tu Tẫn Hoan

Chương 171: Người khát gặp mưa rào



KHÁT GẶP MƯA RÀO

"Đúng là như thế..." Tuyên Thành vi diệu cười, theo hắn mà nói phụ hoạ thêm: "Vì lẽ đó, Tuyên Thành ngày nhớ đêm mong Ngũ ca trở về chủ trì đại cục."

Nàng nhẹ nhàng mà nói, làm đáy lòng sâu xa nhất của Ngũ vương đối với khát vọng quyền lực rục rịch, hắn nắm lấy tay che giấu đi khát vọng của mình khụ khụ hai tiếng.

Hắn không biết là chính Tuyên Thành muốn hắn trúng bẫy, mà đem dã tâm của hắn câu ra.

Ngũ vương không muốn để cho muội muội phát hiện tâm tư của mình, ánh mắt nhìn quanh, bỗng nhiên hắn nhớ ra gì đó, mang theo chút vội vàng hỏi: "Đúng rồi, phụ hoàng trước khi hôn mê, có đề cập tới Ngũ ca ta?"

Tuyên Thành sớm dự liệu hắn sẽ hỏi việc này, nàng sớm đã chuẩn bị, làm bộ như hồ đồ, biết rồi còn hỏi: "Nhắc đến Ngũ ca?"

"Đúng vậy..." Ngũ vương có chút lúng túng, hổ thẹn vì mình trắng trợn mà hỏi câu này, nhưng hắn muốn từ Tuyên Thành biết được thêm nhiều sự tình. Hắn ấp úng nói: " việc Ngũ ca thất bại, làm mất đi thành trì..."

Việc Ngũ vương bị trúng kế của địch, Tuyên Thành Bỗng như tỉnh ngộ nói: "Hoá ra là chuyện này."

Ngũ vương gấp không thể chờ hỏi: "Phụ hoàng có từng nói nên xử lý thế nào chuyện này?"

Phải biết việc hắn để mất thành, thu hồi binh quyền triệu hắn về kinh, chính là để vấn tội hắn, chiếu thư phụ hoàng đưa tới biên cương, trong chiếu lửa giận của phụ hoàng rất lớn, trong lòng ngũ vương rất lo lắng, phụ hoàng hắn muốn bãi miễn tước vị của hắn.

Hắn sợ nhất hiện tại phụ hoàng phạt hắn, hắn khó thoát tội, hắn sợ hắn cùng với Bát đệ cùng một kết cục.

Tuyên Thành đi tới trước mặt Ngũ vương, làm ra vẻ sốt sắng quan tâm hắn, không nhanh không chậm mà nói: "Đối với việc phụ hoàng muốn xử lí việc này thế nào, phụ hoàng đúng là chưa từng nói qua, nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

"Nhưng bởi vì huynh xuất binh không cẩn thận, khiến quân ta mất đi một tướng tài cùng mấy cứ điểm, trong triều, người bất mãn nổi lên bốn phía, có ngự sử hướng về phụ hoàng dâng tấu nói hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, muốn phụ hoàng nghiêm trị Ngũ ca.

Phụ hoàng cho rằng, ngươi là người nóng nảy nên mới để sự việc ra như vậy, cũng không đành lòng trách cứ ngươi, nên không thể cho bách quan một câu trả lời, nên mới triệu ngươi về kinh, dạy dỗ lại."

Tuyên Thành nửa thật, nửa giả mà nói. Việc trong triều có ngự sử dâng tấu là thật, còn thái độ của Lã Mông là do nàng bịa ra.

"Chỉ thế mà thôi?" hắn bị làm cho mất mặt, sắc mặt tức giận đỏ lên bừng bừng.

"Giả!" hắn nói. "Phụ hoàng không thể bao dung như vậy!"

"Chuyện thắng bại của nhà binh là chuyện bình thường, Tuyên Thành nghĩ Ngũ ca trong lòng cũng không muốn như vậy."

Lời nói của Tuyên Thành mang thâm ý: "Chuyện này nếu đã qua rồi, hãy để nó qua đi. Hiện tại Phụ hoàng xảy ra chuyện, chúng ta huynh tỷ muội còn có mấy người, làm sao có thể đấu đá nhau, để người ngoài chê cười. Hiện tại Linh Quân có thể nhẹ nhàng mà buông tha chuyện này là tốt rồi." Nàng săn sóc mà nói.

Ý tứ của nàng chính là phụ hoàng cũng không có ý định buông tha cho hắn, nhưng trước mắt người cầm quyền đã không phải là phụ hoàng mà là cháu của hắn.

Người làm chủ chuyện này đã được thay đổi, mà người này cũng không muốn truy cứu sai lầm của Ngũ vương.

Ngũ vương thở phào nhẹ nhõ, hắn đột nhiên phát hiện phụ hoàng hắn hôn mê, chất tử đăng cơ cũng không phải là chuyện gì xấu, chí ít sai lầm của hắn cũng không ai dám truy cứu.

Khoảng thời gian này, trong lòng hắn đều là lo lắng xem phụ hoàng sẽ xử lý hắn ra sao, làm hắn luôn cảm giác sợ sệt, hiện tại đã buông lỏng được rồi.

"Linh Quân còn nhỏ, làm sao hiểu được việc trị quốc. Ngũ ca so với tuổi của hắn lớn hơn. So với Tuyên Thành và hắn hiểu việc trị quốc hơn." Tuyên Thành là đang muốn tâng bốc Ngũ vương lên.

"Ý tứ này của ngươi..." Ngũ vương chần chờ hỏi.

"Người ngoài có thể lừa gạt ta, nhưng ta rất tin tưởng Ngũ ca sẽ không làm thế. Vì lẽ đó Tuyên Thành muốn những việc trên triều sự, ta và Linh Quân đều dựa vào Ngũ ca ngươi."

Tuyên Thành lại hạ thấp mình cùng chất tử xuống, khiến mình như đang lấy lòng Ngũ vương mà nói: "Tuyên Thành cùng Linh Quân đều tình nguyện nghe theo Ngũ ca."

Ngũ vương nghe ra ý tứ trong lời nàng nói, chính là muốn để cho hắn nhiếp chính, như là người khát lại gặp mưa rào, hắn lập tức mở cờ trong bụng, lên tiếng đáp ứng, cố nén không toát ra vẻ đắc ý vênh váo.

Tuyên Thành đem người đang cao hứng kia tiễn đi, nàng bưng lên chén trà đã sớm lạnh thấu, dùng nắp lướt qua những cánh trà nổi trong chén, đưa miệng nhấp nhẹ một ngụm.

Đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng, để đầu óc nàng ngày càng tỉnh táo.

Người yếu không thể so sánh sức mạnh với người dũng mãnh, cho nên muốn triệt hạ đối phương, chỉ có thể tìm một đòn chí mạng để có thể có cơ hội giết chết đối phương.

Yếu thế, lấy lòng, nàng làm những việc này chỉ để đối phương gỡ xuống sự đề phòng với nàng.

Mọi người lúc nào cũng sợ những mãnh hổ sài lang có răng cùng móng vuốt sắc nhọn kia, nào biết người ngoài mặt hiền lành như thỏ cũng sẽ ăn thịt.

Tuyên Thành ngồi đó suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại mỉm cười, cười nhạo nghĩ, coi như biết thì đã sao, bọn họ cũng sẽ không để ý.

Nhưng thỏ con này ở trước mặt con hổ vẫn sẽ sợ hãi, như là Ngũ ca của nàng vừa nãy nếu phát hiện nàng có điểm không đúng, cũng sẽ dùng một tay mà dễ dàng giết chết nàng.

Nàng thoáng liếc phong thư kia, trong lòng hơi động, bên trong đó sẽ viết cái gì đây?

Bởi vì trong cung này nàng còn vướng bận Linh Quân, vướng bận phụ hoàng, nên nàng đã ở trong cung rất lâu rồi, hằng ngày nàng dùng thư phòng của phụ hoàng để giải quyết công việc, thư của Phùng Hoán Sâm gửi cho Thư Điện Hợp nàng cũng mang tới nơi này để.

Nàng cầm lên phong thư, phủi bụi trên bề mặt giấy, lại lấy đầu ngón tay nắn nắn, hiếu kỳ trong lòng bộc phát, muốn xé ra để biết được nội dung bên trong, nhưng lại suy nghĩ một chút, vẫn là thôi đi.

Đây là người khác cố ý để lại tin tức cho nàng ấy, bất kể là là thế nào, mình cũng không nên mở thư của nàng ấy ra.

Lúc này Tuyên Thành vẫn chờ đợi Phu quân của nàng, thê tử của nàng trở về, tuy rằng không biết được lúc nào nàng ấy mới trở về, thế nhưng ở nơi sâu thẳm nàng vẫn nguyện ý tin tưởng nàng ấy nhất định sẽ trở về.

Tháng bảy, tháng tám, tháng chín, tháng mười khí trời khô nóng, tiếng ve ồn ào, chẳng biết lúc nào đã biến mất, y phục trên người cung nữ cũng từ mỏng mà chuyển qua dày nặng lên, những cánh hoa là lá cũng chuyển qua màu vàng, hoa quế cũng tỏa hương khắp cung đình.

Tuyên Thành hững hờ trước những phong cảnh mùa thu này, nàng cắm đầy nội gián bên cạnh Ngũ vương, nhất cử nhất động của hắn nàng đều nhìn ở trong mắt.

Cũng không phải là nàng hạ thấp bất kỳ cái gì, chỉ là nàng thấy năng lực giết địch trên chiến trường của hắn còn tốt, nhưng trị quốc, hắn thực sự không có thiên phú gì.

Đã không có thiên phú, dã tâm của hắn còn bừng bừng, nhưng cũng không có chỗ đứng vững trên triề.

Tóm lại nếu giữ hắn lại là tai họa, nàng muốn diệt hắn, chỉ thiếu một thời cơ tốt.

Nàng làm lung lay hình tượng về hắn trong lòng các tướng sĩ ở ngoài biên cương, rồi cả triều thần đều luôn hướng về các hành động của hắn, chỉ cần hắn có hành động làm phản, nàng sẽ thuận theo đó mà lấy đạo nghĩa mà dẹp trừ phản tặc, lúc đó chúng thần cùng hậu thế, đều không thể nói được lời nào.

Nàng khoan dung cho những việc Ngũ vương diễu võ dương oai trên triều vài lần, để triều thần đối với hắn càng bất mãn.

Nhìn hắn tham ô hối lộ, kết bè kết phái, để hắn nghĩ rằng mình cùng chất tử không đủ sức phản kháng lại hắn.

Nàng đối với việc triều thần dâng tấu tố cáo hắn, không ngừng kết tội hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, trái lại đối với việc dựa vào danh nghĩa của tiểu hoàng đế mà ban thưởng cho hắn, nâng hắn lên cao.

Khi Tuyên Thành thu được kết quả từ biên cương trở về chính là lúc cung tên đã nằm trên dây.

Mặt trời đã lặn. Trăng lên cao. Nhà nhà thắp lên ngọn đèn, người đi đường cũng dần ít đi, dọc đường các trà lâu tửu quán, khắp nơi đều là người,.

Một ngày an ổn cũng trôi qua, nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì, thì đêm nay cũng bình thường mà trôi đi, giống như bao nhiêu buổi tối.

Người hầu canh gác trong phủ Ngũ vương cũng nghĩ như vậy, hắn một bên ngáp, một bên treo lên đèn lồng, sau đó nhấc theo gậy trở về bên trong phù, chuẩn bị đóng lại cửa lớn của phủ.

Ngay khi cửa lớn chuẩn bị đóng lại, tiếng vó ngựa trên đường phá không truyền đến, hắn hiếu kì thò đầu ra kiểm tra, rốt cuộc có chuyện gì.

Người phi ngựa tới, phát hiện ra hắn, cao giọng hô lên: "Hoàng thượng có triệu kiến!" một câu nói liền xé ra sự yên tĩnh của phủ.

"Hoàng thượng gần đây không biết làm sai... ngày đêm ngủ không yên ổn, luôn bị ác mộng thức tỉnh.

Thái y sau khi bắt mạch cho hoàng thượng, nói đây là triệu chứng bệnh kinh hồn, phương pháp trị liệu là cần người có dương khí mạnh, buổi tối làm bạn bên người hoàng thượng, lấy dương khí trấn áp những thứ không sạch sẽ, hoàng thượng mới có thể yên tâm ngủ, thái y nói hắn đối với những chứng bệnh này cũng đối phó không được

." thị vệ người truyền tin sau khi gặp được Ngũ vương, cùng hắn nói.

"Thiên thừa nhiều năm ở sa trường, có nhiều kinh nghiệm. Dương khí lớn. Những vật bẩn thỉu kia nhất định sẽ được người đuổi sạch đi, công chúa nhìn khắp cũng chỉ thấy Thiên thừa mới có thể là người thích hợp nhất làm bạn bên người Hoàng thượng, vì lẽ đó đặc biệt phái vi thần đến mời Thiên Thừa vào cung."

Ngũ vương vốn đang định cùng thị thiếp vượt qua đêm xuân này, y phục cũng đang cởi một nửa đột nhiên bị quấy rối chuyện tốt, tức giận mắng to: "Việc này bọn Thái y trị không được, thì nuôi bọn họ làm cái gì?"

"Vâng, vâng, vâng." Thị vệ cười theo, nói tiếp: "Những thái y này đều không trị được bệnh, nhưng Thiên thừa thì có thể, đây không phải và Thiên thừa là người độc nhất vô vị sao, mệnh trời đã định?"

"Mệnh trời đã định" bốn chữ vừa vặn thổi tới tâm khảm bên trong của Ngũ vương, hắn khoan khoái khóe miệng nhếch lên, nhưng bên ngoài lại giả vờ miễn cưỡng nói: "Nếu ngươi đã nói vậy, bản vương cũng không còn gì để nói, nếu bản vương không đi, chẳng phái là đối với hoàng chất bất kính sao. Bản vương tối nay liền vào cung để trấn an hắn."

Hoàng tôn đăng cơ đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn gọi là hoàng chất, có thể thấy được trong lòng hắn chưa từng coi hoàng chất là Hoàng đế.

Thị vệ làm bộ như không nghe thấy, không có đáp ứng.

Ngũ vương nói liền muốn đi, thị vệ lại ngăn hắn nói: "Thiên thừa xin chờ một chút."

Ngũ vương nhướng mày, không vui nói: "Làm sao?"

thị vệ cung kính đáp: "Công chúa nói tốt nhất nên mời Thiên Thừa mặc khôi giáp, mang theo bảo đao vào cung, bởi vì những thứ này đều là được mang về từ chiến trường, nhiễm nhiều máu có thể dùng để trừ tà."

"Phiền phức!" Ngũ vương không kiên nhẫn nói: "Muốn những thứ đồ này làm gì, một thân Bản vương đi tới những thứ đó cũng đủ kinh sợ rồi."

Thị vệ lại nịnh nọt nói: "Công chúa không phải là đang hi vọng thấy khí thế của Ngũ vương sao, đem đạo chích trong toàn bộ hoàng thành đều bị dọa chạy.

Nếu hôm nay không trấn áp được hết, lần sau hoàng thượng lại bị dọa sợ. Còn muốn lại làm phiền thiên thừa đi một chuyến nữa..."

Một đêm bị quấy rầy, trong lòng hắn đã không vui sẵn, nếu như hàng đêm đều như vậy....

Ngũ vương kiên quyết không thể chịu đựng như vậy, hắn bị tên thị vệ thuyết phục, xoay người sai người hầu của phủ mang bảo đao tới, mà chính hắn thì đi vào trong mặc khôi giáp.

Thị vệ truyền tin cùng Ngũ Vương đi ra ngoài cỗ kiệu, đột nhiên có một người đứng trước mặt che lối đi của bọn họ, hô lớn: "Thiên thừa không thể vào cung!"

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem Thư Phò mã hiện tại đang ở nơi nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv