Chỗ tổn thương rõ ràng như vậy, ký tự bắt mắt ngay tại bụng kéo gần đến nơi riêng tư của Âu Dương Yên. Âu Dương Yên vừa mới tắm rữa xong, đứng trước gương nhìn những chữ kia chằm chằm. Tắc Mông thông qua những chữ này muốn nhắc nhở nàng, nàng, là tài sản riêng của Tắc Mông, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về Tắc Mông!
Âu Dương Yên chỉ có thể cam chịu, nàng không thể phản kháng, vì người nhà La gia, còn có toàn bộ thành viên trên thuyền, chỉ cần Tắc Mông ra lệnh một tiếng, đều có thể muốn mạng của những người này.
Âu Dương Yên chán ghét thở dài, mặc một áo ngủ rộng, đi về phòng ngủ. Tắc Mông đã trở lại, nhìn Âu Dương Yên thanh lãnh, nàng rất vui vẻ, đi đến, ôm Âu Dương Yên vào ngực, nhẹ nhàng nói bên tai Âu Dương Yên, "Những đại thần kia dong dài muốn chết, làm hại ta đến giờ mới trở về được, Yên, ta rất nhớ ngươi." . Ngôn Tình Ngược
Thị nữ thu thập mọi thứ xong xuôi, sớm biết điều lui ra ngoài. Tắc Mông không kiêng kị hôn lên cổ Âu Dương Yên, Âu Dương Yên chỉ đứng đó, đã không phản kháng, cũng không có ý định nghênh hợp. Tắc Mông cũng không thèm để ý, nàng đã sớm quen với chuyện Âu Dương Yên vắng lặng phản ứng. Tắc Mông đưa tay vào trong áo ngủ rộng thùng thình, vuốt ve vòng eo tinh tế, rồi chuyển lên bộ ngực hoa lệ, cảm xúc da thịt hoàn mĩ làm nàng muốn thở dài.
Tắc Mông có chút thở gấp, nàng không hiểu vì sao, mỗi lần tiếp xúc với Âu Dương Yên, nàng lại kích động như thế. Tắc Mông cởi áo ngủ trên người Âu Dương Yên xuống, dùng đầu lưỡi liếm từng tất da thịt màu mạch nha, từng chút từng chút một, chậm rãi hôn trọn trước ngực Âu Dương Yên. Ngực Âu Dương Yên không tính là lớn, nhưng rất kêu ngạo đứng thẳng lên. Tay Tắc Mông nắm chặt nơi mềm mại mà cao nhọn này, chạm tay một chút cũng muốn trơn tuột xuống.
Tắc Mông dùng ngón tay nhẹ nhàng đảo quanh điểm anh đào mẫn cảm, dùng đầu lưỡi liếm nơi mềm mại này. Âu Dương Yên nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, loại cảm giác để nàng cảm thấy bị sỉ nhục lại hiện lên, nàng cực kỳ kháng cự loại cảm giác này, cảm giác này làm cho nàng cảm thấy mình phóng đãng, thấp hèn, đối mặt với một nữ nhân, người đã từng dùng mọi cách để làm nhục mình, mà mình vẫn không thể khắc chế được phản ứng bản năng của cơ thể.
Tắc Mông bế nàng lên, Âu Dương Yên rất nhẹ, nhu thuận ôm trọn vào lòng ngực của Tắc Mông, giống như một tiểu thú bất lực đang bị thương, điều này làm cho Tắc Mông tràn đầy thương tiếc. Nhưng mà Âu Dương Yên nhu thuận như vậy, chỉ là bất đắc dĩ, là đang cố gắng nhẫn nhục chịu đựng tất cả những chuyện này mà thôi. Tắc Mông đưa nàng để lên trên gường, nhìn người trên giường đầy đủ khiến Tắc Mông nhịn không được vuốt ve thân thể trơn bóng dưới thân, cũng không ngăn được tiếng rên rỉ của mình. Nhưng Âu Dương Yên lại không hề biểu hiện ra chút phản ứng, chỉ là nhắm mắt lại.
Tắc Mông ngậm vành tai của nàng, mơ hồ nói, "Yên, đang tức giận ta sao? Không phải lần đó ngươi rất thích sao?"
Lần đó? Âu Dương Yên nhớ lại lần Tắc Mông vì mình xây kiến trúc Trung Quốc, lần Tắc Mông cần nàng hôm đó, lần đó đúng thật là thích, ở cùng Tắc Mông lâu như vậy, đó cũng là lần duy nhất làm nàng có thể có vui vẻ.
Tắc Mông thở gấp tiến nhập cơ thể nàng, kích động mơ hồ lên tiếng, "Yên, ta chỉ sợ mất đi ngươi, ta thực sự rất yêu ngươi, thật sự....". Âu Dương Yên vẫn không có phản ứng, nàng cố gắng khắc chế phản ứng bản năng của cơ thể, cố gắng không thể hiện ra bộ dạng hưởng thụ, nhưng cơ thể nàng nóng lên, thân thể cũng bắt đầu phiếm hồng đã chứng minh hết thảy. Nàng cảm thấy xấu hổ, đây là chuyện nàng không muốn.
Tựa hồ lần đó cảm nhận được vui vẻ làm thân thể của nàng trở nên mẫn cảm hơn, nàng đã không thể giống như trước đây có thể thờ ơ làm ngơ được. Bộ dáng vắng vẻ của nàng cũng không làm ảnh hưởng đến Tắc Mông, Tắc Mông càng ngày càng kích động, không tự chủ được cắn cắn đầu vai Âu Dương Yên, từng đợt đau đớn truyền đến, Âu Dương Yên "Ah" một tiếng, chẳng qua lại là đau đớn cho nàng có lý do để rên rỉ.
Tắc Mông dùng sức ra vào thân thể Âu Dương Yên, mỗi lần chỉ cần tiếp xúc đến cơ thể Âu Dương Yên, nàng liền lâm vào cảm giác hưng phấn cực độ, hưng phấn đến độ không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Một cỗ nhiệt lưu ngậm lấy ngón tay nàng. Thân thể Âu Dương Yên bắt đầu có phản ứng, giống như đang hé ra một cái miệng nhỏ nhắn mút lấy ngón tay nàng, tuy rằng Âu Dương Yên cố gắng kiềm chế chính mình, không cho bản thân có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể lại không có cách nào khống chế được.
Tắc Mông cảm thấy thân thể Âu Dương Yên có biến hóa, nàng càng hưng phấn đến cực điểm, thở dốc nói với Âu Dương Yên, "Yên của ta, ngươi vẫn là vui vẻ có phải không?Yên....." Tắc Mông rên rỉ một tiếng ngã xuống người Âu Dương Yên, sâu trong cơ thể nàng giống như cũng có một cỗ nhiệt lưu phun trào ra....
Âu Dương Yên vẫn làm đội trưởng đội Hoàng binh như trước, mỗi ngày cùng đi với Tắc Mông. Lúc Tắc Mông đang xử lý chuyện chính sự, một thị nữ nói Y Thụy Kha muốn cầu kiến, Y Thụy Kha quỳ gối hành lễ với Tắc Mông, sau đó lên tiếng, "Bệ hạ, ta muốn cùng Âu Dương Yên nói chuyện, có thể cho phép nàng ra ngoài với ta một chút không?"
Từ khi Âu Dương Yên bắt đầu ở chung với Tắc Mông, có thể ở gần nàng cũng chỉ có Y Thụy Kha, cho nên Y Thụy Kha và Âu Dương Yên luôn duy trì một mối quan hệ kỳ quái, vì Âu Dương Yên không nghĩ rằng Y Thụy Kha là bằng hữu, nhưng đôi khi lại đem rất nhiều tâm sự nói cho Y Thụy Kha biết, có lẽ, là nàng thực sự không tìm được người nào để có thể bày tỏ được.
Tắc Mông gật đầu, "Được rồi, Yên, đi với nàng hàn huyên một chút đi." Tắc Mông không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận với Âu Dương Yên quá mức, chỉ có Y Thụy Kha là ngoại lệ, nói tóm lại, nàng tin tưởng Y Thụy Kha. Âu Dương Yên và Y Thụy Kha rời khỏi nơi này, đi đến một hoa viên sâu trong Hoàng cung, trong hoa viên này là một tòa nhà có kiến trúc Trung Quốc.
Nơi này là Tắc Mông làm cho Âu Dương Yên, bên trong toàn bộ điều xây theo kiến trúc Trung Quốc. Âu Dương Yên đưa Y Thụy Kha đến nơi này, Y Thụy Kha ngồi trên một cái ghế đá, Âu Dương Yên dùng trà cụ đem từ trên thuyền đến pha cho nàng một chén trà.
Y Thụy Kha nhìn Âu Dương Yên, có chút trầm mặc, "Âu Dương, rốt cục xảy ra chuyện gì? Ngươi không giải thích với Nữ Vương, cũng nên nói cho ta biết chứ?"
Âu Dương Yên nâng chén trà, chậm rãi thưởng thức, rốt cục, sao lại thế này sao?
Âu Dương Yên nhớ đến đêm mưa ở Thành Ai Nhãn Đốn, đêm đó mưa không tính là rất lớn, nhưng cũng đủ để đường đi thêm gian nan. Âu Dương Yên rơi xuống vách đá mấy trăm mét không phải là cố ý, là nàng nhất thời sẩy chân, càng không nghĩ đến chuyện dùng phương thức như vậy rời khỏi Tắc Mông.
Nhưng khi rơi xuống vách đá kia trong nháy mắt, nàng tựa hồ cũng không phải không có suy nghĩ, trong nháy mắt đó, nàng có cơ hội nắm lấy một tảng đá nhô ra, nhưng mà nàng không có làm, trong nháy mắt này, nàng đã nghĩ đến cái chết. Chết, đối với nàng mà nói, có lẽ là kết quả tốt nhất. Nhưng nàng lại không chết, một cơn gió xoáy nàng ngược lại như kỳ tích, tuy rằng sau đó nàng vẫn rơi xuống, dù có bị thương một chút, nhưng nàng vẫn còn sống.
Chẳng qua là tay trái nàng bị trật khớp, té xuống nặng nề cũng làm tổn thương đến nội tạng, ho ra máu một chút, nhưng những chỗ khác thì không sao. Khi nàng tỉnh dậy dưới đáy vực làn thứ hai, trong lòng đã tràn ngập thất vọng, chết, cũng không thể tùy tâm! Nếu nàng không chết, nàng, vẫn phải trở về, trở về bên người Tắc Mông, tiếp tục làm đồ chơi cho Tắc Mông!
Khi đó, nàng cũng không nghĩ đến chuyện giả chết, có lẽ cách sống thực thà của nàng khiến nàng không quen suy nghĩ đến kế sâu như vậy. Nàng tìm được một gia đình ở vùng lân cận, hai quả phụ sinh hoạt gian nan ở gần đó, có lẽ gia đình này ở nơi rất hẻo lánh, nên Tắc Mông có phái người đi tìm, cũng không phát hiện được chỗ này.
Nàng ở lại đây vài ngày, dưỡng thương thật tốt rồi mới đi. Trong khi nàng chuẩn bị trở về Hoàng Cung, lại nghe được tin chết của mình, toàn bộ mọi người đều nghĩ nàng đã chết rồi. Âu Dương Yên đột nhiên cảm giác, nếu mọi người cho rằng mình đã chết, như vậy nàng còn trở về làm gì?
Có lẽ nàng nên nhân cơ hội này rời khỏi Tắc Mông, nhưng mà nàng vẫn quay trở về thủ đô Lai Nhãn, bởi vì nơi này có người nhà của nàng, có bằng hữu của nàng, còn có.... La Vũ!
Âu Dương Yên muốn đi gặp La Vũ, muốn biết nàng sống tốt hay không, nhưng có lẽ cái Âu Dương Yên muốn biết nhất chính là, La Vũ biết tin mình chết đi rồi, đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở?