Tắc Mông lại trở về sân thượng, gương mặt mang theo mất mát nói với Y Thụy Kha, "Ngươi thấy không, nàng vừa nhìn thấy ta giống như nhìn thấy cừu nhân."
Y Thụy Kha buông ống nhòm, ngồi bên người Tắc Mông, Tắc Mông lại nói tiếp, "Nàng nhất định mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ làm sao để rời khỏi ta, như thế nào để thoát khỏi ta."
Y Thụy Kha mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê không nói gì, Tắc Mông lại tiếp tục lên tiếng, "Hiện tại ta rất sợ đối mặt với nàng, ta sợ quay về bị nàng chọc giận, nhịn không được sẽ đi tổn thương nàng, nhưng mà, mỗi lần ta tổn thương nàng, ta cũng sẽ vạn phần khổ sở, cho đến bây giờ ta chưa từng muốn thương tổn nàng dù là một chút, ngươi biết không?"
Y Thụy Kha hiểu rõ gật đầu, Tắc Mông lại nói tiếp, "Vì sao nàng lại không muốn hợp tác với Ai Lặc Tư, hắn tra tấn nàng như vậy, nàng cũng không đồng ý. Ta nghĩ nàng đối với ta có lẽ cũng có một chút cảm tình, nhưng bây giờ vì sao nàng lại đối với ta như vậy? Tra tấn ta?"
Y Thụy Kha nhún vai, vô tình nói, "Đường tỷ, ngươi cảm thấy nếu nàng với Ai Lặc Tư hợp tác, mục đích của bọn họ có thể đạt tới sao?"
Tắc Mông nghe vậy có chút tự phụ lên tiếng, "Không có khả năng, lý do tệ như vậy, muốn lật đổ ta, căn bản làm không được."
Y Thụy Kha gật gật đầu, "Như vậy nàng không hợp tác với Ai Lặc Tư, chỉ có thể nói là nàng thực thông minh, hiểu được thế cục bây giờ, nàng sợ thất bại ngươi sẽ trả thù lên người nhà và bằng hữu của nàng."
Tắc Mông cực kỳ u oán, ôm mặt nói, "Y Thụy Kha, ngươi cần gì phải nói rõ ràng như vậy, để cho ta ảo tưởng một chút không được sao?" Bỗng nhiên nàng lại lên tiếng, "Không đúng, Ai Lặc Tư dùng phương pháp tra tấn nàng tàn nhẫn như vậy, trong tình huống đó, nếu nàng hợp tác, cũng là do ép buộc. Nàng nên nghĩ đến chuyện ta sẽ không giận chó đánh mèo lên người nàng, nhưng nàng vẫn kiên trì không hợp tác, ngươi thấy sao?" Tắc Mông nói đến đây, vẻ mặt lại trở nên tươi sáng.
Y Thụy Kha nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cười nói, "Đường tỷ của ta, ngươi xong đời, nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi kìa, hoàn toàn bị nữ tử Phương Đông đó mê hoặc rồi, trời ạ, nàng tột cùng có mị lực gì khiến ngươi mê muội như vậy."
Tắc Mông thở dài, "Thực sự là ta xong đời rồi. Ngươi biết không? Một hành động tùy tiện của nàng, một câu nói của nàng, cũng có thể làm cho ta lên Thiên Đường, cũng có thể đánh ta xuống Địa Ngục, nếu như nàng có thể cười với ta một cái, ta chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Y Thụy Kha nhìn Tắc Mông với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, thở dài. Tắc Mông bỗng nhiên đứng lên, kéo tay Y Thụy Kha đặt lên trước ngực mình, chân thành nói, "Muội muội thân ái, ngươi phải giúp ta, ta phải làm sao để nàng có thể yêu ta đây?"
Y Thụy Kha nhìn Tắc Mông, bất đắc dĩ trả lời, "Được rồi, tỷ tỷ, để ta tìm nàng dò hỏi, có lẽ nàng sẽ nói cho ta biết, rốt cục nàng nghĩ cái gì."
Tối hôm đó, Y Thụy Kha đi đến tẩm cung Tắc Mông. Âu Dương Yên đã đổi áo ngủ, nhưng vẫn chưa ngủ. Hai người ngồi lên trên thảm, thị nữ đưa đến cho Y Thụy Kha một ly rượu đỏ, sau đó nhẹ nhàng lui xuống. Âu Dương Yên ôm gối đầu ngồi bên cạnh Y Thụy Kha. Y Thụy Kha giơ ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly lên tiếng, "Tắc Mông còn phải xử lý chính sự, Yên, ta muốn nói chuyện với ngươi."
Âu Dương Yên không lên tiếng, Y Thụy Kha lại lẳng lặng nói, "Âu Dương, rốt cục ngươi đang suy nghĩ cái gì? Vì sao lần này lại đối xử với Tắc Mông thù hằn như vậy? Ngươi đang oán hận nàng đã làm cho ngươi bị tra tấn như vậy sao? Ngươi biết không? Dạ Tái Nhĩ khởi binh, trong cung đình cũng có rất nhiều đại thần liên hợp kêu cầu Bệ hạ cấp quyền cho Viện Nguyên Lão, tất cả chuyện này chỉ vì nàng giam cầm cha con Ai Lặc Tư, Bệ hạ đang bị vây trong chảo nóng, hai mặt đều bị nướng đi."
Âu Dương Yên thở dài, vẫn lẳng lặng như trước, Y Thụy Kha lại lên tiếng, "Âu Dương, có phải ngươi một mực nghĩ muốn rời Bệ hạ hay không?"
Mặt Âu Dương Yên không chút thay đổi nói, "Ta có khả năng rời đi sao?"
Y Thụy Kha nheo mắt, "Âu Dương, Bệ hạ thực sự cực kỳ yêu ngươi, nếu không vì điểm này, nàng sao có thể không từ thủ đoạn giữ ngươi lại bên người? Ngẫm lại xem, nàng tuy tổn thương ngươi rất nhiều lần, nhưng là bình thường nàng cũng làm rất nhiều việc cho ngươi, hơn nữa lần này, nàng không để ý hậu quả cầm tù cha con Ai Lặc Tư, chẳng qua là vì bọn hắn đối xử với ngươi tàn nhẫn, nàng muốn báo thù cho ngươi."
Âu Dương Yên cười lạnh, "Nàng yêu ta? Yêu ta còn muốn lợi dụng ta?"
"Lợi dụng ngươi? Nhưng lần này là chính biến của Ai Lặc Tư, Âu Dương, chuyện lần này là do An Liệt kéo ngươi vào, cũng không phải Tắc Mông thực sự muốn lợi dụng ngươi."
"Bất kể nói thế nào, không phải nàng vẫn lợi dụng ta sao? Nàng không chỉ tổn thương ta, hơn nữa còn dùng ta như một con cờ, tình yêu của nàng thật là đáng sợ."
"Âu Dương, ngươi yêu nàng?"
Âu Dương Yên dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Y Thụy Kha, "Ta yêu nàng? Ta chưa từng nghe chuyện cười nào buồn cười hơn chuyện này."
Y Thụy Kha lại mỉm cười, "Âu Dương, chẳng lẽ ngươi không phát giác, bây giờ ngươi tức giận không phải vì Tắc Mông làm cho ngươi bị tra tấn thống khổ, mà tức giận vì Tắc Mông lợi dụng ngươi."
Âu Dương Yên ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh liền cười lạnh, "Ta không có khả năng yêu nàng, vĩnh viễn không có khả năng."
"Âu Dương, Tắc Mông là Nữ vương, từ nhỏ nàng đã sinh ra trong cung đình hỗn loạn, nàng có thói quen lợi dụng bất kỳ người nào. Mà lần này, tuy rằng nàng lợi dụng ngươi, nhưng vẫn lo lắng đến an nguy của ngươi trước hết, nhưng vì sự tình thay đổi đột ngột, vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của nàng."
Âu Dương Yên hừ lạnh một tiếng, không thèm lên tiếng. Y Thụy Kha nhìn nàng, "Có phải ngươi đang suy nghĩ, ngươi đối với nàng nên là ngoại lệ hay không?" Âu Dương Yên quật cường nói "Không có!" Nhưng trong ánh mắt của nàng lại hiện lên một tia kinh ngạc bán rẻ nàng.
Y Thụy Kha mỉm cười, "Nàng là vua, tâm tư của nàng không thể cân nhấc giống như thường nhân, ta tuyệt đối dám cam đoan, ngươi ở trong lòng nàng là ngoại lệ, bởi vì từ trước đến giờ, nàng sẽ không bao giờ xem xét an nguy của người bị lợi dụng."
Âu Dương Yên bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Y Thụy Kha, "Nàng đã lợi dụng ngươi sao?" Y Thụy Kha lắc đầu, "Không có." Âu Dương Yên lại cười lạnh, "Nàng đúng là vẫn còn phân thân sơ." Y Thụy Kha lại lên tiếng, "Nàng không lợi dụng ta, cũng không phải vì ta là tỷ muội của nàng, mà là.... Nàng cảnh giác với ta."
"Cái gì?" Âu Dương Yên kinh ngạc nhìn lên Y Thụy Kha, Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Ngươi phải biết, ta là đường muội của nàng, nếu nàng qua đời, Ai Lặc Tư là người thừa kế thứ nhất, ta chính là người thừa kế thứ hai, nàng không phải không lợi dụng ta, mà là không để cho ta nhúng tay vào chính sự."
"Nhưng nhìn quan hệ của hai ngươi tốt lắm." Âu Dương Yên khó hiểu hỏi, nàng không rõ đấu tranh rắc rối phức tạp trong cung đình. Ở trên thuyền, nàng và các bằng hữu chỉ có tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng làm cho bọn họ đoàn kết, đối mặt với hải tặc hung tàn, giữa mọi người không có nghi kị, cũng không có lợi dụng hay bị lợi dụng, chỉ là quan hệ đơn giản, chỉ có bằng hữu và địch nhân.
Trong cung đình lại không giống như vậy, bằng hữu, thường thường sẽ là che giấu tốt nhất cho địch nhân, mà địch nhân, cũng tùy điều kiện mà lợi dụng quan hệ, biến thành đồng minh, Y Thụy Kha cười nói, "Ta sở dĩ có thể duy trì quan hệ chặt chẽ với nàng như vậy, chẳng qua ta chỉ là một người không có chí lớn, một nữ Bá Tước ham hưởng thụ. Tắc Mông tuyệt đối không thích ta không tim không phổi như thế, nhưng nàng lại bằng lòng với trạng thái hiện tại của ta, ta như vậy sẽ không sinh ra bất cứ uy hiếp gì đối với nàng."
Âu Dương Yên kinh ngạc nhìn Y Thụy Kha thoải mái nói những lời này, Y Thụy Kha lại lên tiếng, "Nếu ta có uy danh, có quyền lợi trong cung đình, như vậy nếu Ai Lặc Tư chết, người chết kế tiếp sẽ là ta, nhưng cũng không thể nói Tắc Mông vô tình, người luôn có cảm tình, nếu quả thật một ngày nàng muốn giết ta, khẳng định nàng cũng sẽ rất thương tâm, nhất định sẽ vì mất đi tình hữu nghị mà khổ sở, nhưng ở trên vị trí của nàng, nàng nhất định phải đưa ra lựa chọn, cho nên nàng thà rằng dung túng ta thành một người sa đọa, cũng muốn giữ lại phần tình cảm này."