Bởi vì tránh HàTriết, suốt gần một tháng Dương Ngọc Vân luôn quanh quẩn trong nhà họLương, cho nên trước khi về Sài Thành, Dương Ngọc Vân và Hà Triết cùngnhau trở về nhà họ Dương một chuyến.
Ngôi biệt thự của nhà họDương toàn bộ đều được làm bằng đá, độc đáo gồm tám tầng và một tầng hầm với hình dáng bên ngoài của các kiến trúc Hi Lạp cổ xưa làm cảm hứngthiết kế, lấy bốn cột làm tứ trụ phía trước, hai bức tượng trong thầnthoại Hy Lạp bằng đá nguyên khối và bức tượng cỗ xe của thần mặt trờigồm bốn con ngựa bằng đá cẩm thạch trắng tạo điểm nhấn. Mỗi bức tượngtrong ngôi nhà cao hơn hai mét, nặng hơn một tấn, được chở từ một ngôilàng chuyên tạc tượng có tiếng ở Thiên Việt. Nghe nói toàn bộ đều do một tay ông lão Dương thiết kế, Hà Triết trước giờ đối với lão nhân gia này luôn vô cùng ngưỡng mộ và kính nể, tiếc là thân phận có chút ngăn cách, nên tận sâu trong thâm tâm Hà Triết luôn có một cỗ áp lực muốn chạytrốn khi đối mặt với ông.
Bà lão Dương thấy cháu nội bảo bối vềthì vui mừng hớn hở, dặn dò nhà bếp chuẩn bị những món cháu gái thíchrồi nắm tay kéo Dương Ngọc Vân thẳng lên phòng trên. Ông lão Dương rấtthích tài đánh cờ của đứa cháu rể này, tuy có chút lớn tuổi hơn cháu gái ông nhưng ông nhìn ra thằng nhóc này là người đàn ông đáng để nương tựa với lại rất khó để cháu gái ông có thể tiếp nhận một người đàn ông, thế nên lần đó, khi nhà họ Hà đặt vấn đề hôn sự, ông liền đồng ý không chút do dự.
Nếu ông lão Dương biết được cháu rể là Jace- Một kẻ điênkhông chỉ giết người mà còn đặc biệt thích hành hạ nạn nhân cho đến chết mà chết rồi vẫn bị hành hạ đến xác cũng biến dạng, thì chắc chắn ông sẽ lập tức rút súng ra mà bắn chết anh ngay lập tức. Thế giới có ba đại ma đầu là Dalsivan, Can và Jace, người ta nói Dalsivan là kẻ máu lạnh vônhân tính, nhưng theo ông Jace mới là kẻ tàn nhẫn nhất. Chí ít thìDalsivan dù là giết người vô số kể nhưng hắn vẫn để cho nạn nhân chếttoàn thây.
Hà Triết liếc mắt thấy tập hồ sơ ông lão đang xem dở bên cạnh. Anh hơi nâng mắt, cong môi cười quan tâm nói:
“Ông nội, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Ông lão Dương ánh mắt lấp lánh nhìn Hà Triết, biết đến bao giờ Dương KỳPhong mới nhìn ông bằng ánh mắt quan tâm như thế, nói với ông được mộtcâu như thế. Ông cười hà hà để che giấu cảm xúc:
“Ôi, già rồi, rảnh rỗi quá ông sẽ phát bệnh mất.”
Giờ cơm tối, Hà Triết suýt nữa thì nhảy lên khi nhìn thấy Đồng Ngân Vy, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm không ngừng chửi mắng, mẹ kiếp,mấy tháng nay anh em sống vô cùng khổ sở, đại ca không vui, dọn hẳn rađảo, trực tiếp huấn luyện ngày đêm, người không biết còn tưởng sắp mởkhủng bố lớn. Tìm đến từng kẽ răng không ngờ chị dâu nhỏ này lại chạyđến đây.
Lam Anh đã gần đến những tháng cuối của thai kỳ, lại chẩn đoán là song thai nên bụng càng nặng nề hơn.
“Ông xã, Dương Kỳ Phong bắt được Ngân Vy rồi.”
”Ừ” Lương Cảnh Hàn bôi xà phòng, rồi nhẹ nhàng massage đầu cho bà xã.
”Ông xã, Hoa Thần và Liễu Chi sắp kết hôn rồi.”
“Ừ.” Lương Cảnh Hàn cẩn thận rửa sạch xà phòng trên tóc vợ. Sau đó, rấtchuyên nghiệp quấn khăn lên đầu vợ rồi dịu dàng đỡ cô ngồi dậy, dìu côđến ghế ngồi, nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho cô rồi tiếp tục cắm điệngiúp cô sấy khô tóc.
“Ông xã, em muốn cùng Liễu Chi chọn váy cưới.”
“Ừ.”
Lam Anh cười híp mắt, cô sắp quên mất cảnh vật ngoài kia rồi, mấy thángnay thật sự là chán muốn chết. Đang suy nghĩ nên gợi ý cho Liễu Chi mẫuáo cưới thế nào, đi đến cửa hiệu nào, thì lại nghe Lương Cảnh Hàn nói:
“Ngày mai em bảo Liễu Chi đến đây, anh sẽ nhờ người mang váy cưới đến.”
“....” Con bà nó.
Cũng không nhìn biểu tình tức giận trên mặt vợ, anh ngồi xuống cạnh cô, chăm chú tách quả óc chó đưa đến miệng cô. Lam Anh bực bội cắn luôn cả ngóntay anh. Lương Cảnh Hàn cười khổ:
“Em ra đường anh sẽ rất lo lắng.”
“Em sắp bị trầm cảm tiền sản.” Cô uất ức, tức giận thở phì phì. Thật ra côcũng thấy rất lạ, trước đây cô rất lười biến, nếu có thể nằm lì ở nhàthì cô tuyệt đối không ra đường, nhưng giờ cô lại thấy bức bí, cảm giácnhư đang bị cầm tù vậy.
Lương Cảnh Hàn lau tay, vuốt tóc vợ rồi ôm cô vào lòng:
“Ngoan, đừng làm loạn.” Sức khoẻ cô gần đây không ổn, nhịp tim loạn vô cùng, thân nhiệt ngày càng thấp.
”Cảnh Hàn, anh đừng quá lo lắng như vậy, em thấy rất ổn.”
Lương Cảnh Hàn vẫn im lặng gắt gao ôm lấy cô. Anh cũng không muốn như vậy,nhưng anh cảm thấy rất bất an, thâm tâm anh luôn có một nỗi sợ hãi vôhình nào đó.
Ngày hôm sau, Dương Ngọc Vân, Đồng Ngân Vy, Lê Yên, Liễu Chi đều có mặt ởnhà Lam Anh. Đồng Ngân Vy còn mang theo cả soái ca tiểu Khả. Lương CảnhHàn rất đúng lời hứa, cho người mang rất nhiều mẫu váy cưới đến cho bọnhọ mặc sức chọn lựa. Anh cũng không làm phiền các cô, tranh thủ có người ở nhà với vợ để ra ngoài giải quyết một số việc quan trọng.
Nămngười phụ nữ nhanh chóng trở nên thân thiết, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ từng mẫu váy. Đồng Ngân Vy nhìn váy cưới có chút thất thần, cô gái nào lạikhông ước một lần xinh đẹp trong chiếc áo cưới trắng tinh chứ. Lam Anhcười cười nói:
“Sinh xong bắt hai tên kia đưa chúng ta ra biển chụp ảnh cưới.” Cô cũng thèm một lần được diện váy cưới, hạnh phúc ôm tay chồng.
“Dạ, được ạ.” Đồng Ngân Vy cười híp mắt. Tiểu Khả kéo tay cô, chỉ vào một chiếc váy, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Dương Ngọc Vân thích thú cười rộ lên, bẹo má bé:
“Anh nhỏ, anh cũng muốn mặc áo cưới hả?” Em họ này của cô thật là đáng yêu.
Tiểu Khả liếc mắt khinh thường, bà chị này từ lần gặp mặt đầu tiên đến giờ, chẳng bao giờ từ bỏ cơ hội ăn đậu hủ của bé.
“Ngân Vy xem ra em rất thích trẻ con nha, cũng sinh một đứa đi.” Lam Anh trêu ghẹo.
“Đúng đúng, mẹ cứ trông cháu cố mãi.” Đồng Ngân Vy hùa theo.
“Thím, hay là thím đem anh nhỏ giao cho con chơi đùa một thời gian đi. Đángyêu quá!” Dương Ngọc Vân ném ánh mắt thèm thuồng về phía tiểu soái ca.
Tiểu Khả nép sát vào người Đồng Ngân Vy, trừng ánh mắt sắc lạnh về phía Dương Ngọc Vân.
“Thôi tập trung chuyên môn vào cô dâu kìa. Đừng trêu tiểu Khả nữa. Đồng NgânVy xoa đầu bé, nói với Dương Ngọc Vân. Tuy đã sửa lại tên bé là DươngKhải Uy, nhưng cô vẫn quen miệng gọi là tiểu Khả.
Liễu Chi gợicảm trong chiếc áo cưới chữ V khoét sâu, xuyên thấu đính hoa 3D. Lê Yêngiúp cô nâng đuôi váy ra khỏi phòng để ba người bên ngoài cho ý kiến.
“Có phải quá sexy rồi hay không?” Đồng Ngân Vy đưa tay che mắt tiểu Khả.
“Con thấy rất đẹp mà.” Dương Ngọc Vân thích sự táo bạo. Hôm kết hôn cô đãmuốn chọn mẫu áo cưới như xuyên thấu như vậy nhưng tên khốn Hà Triếtkiên quyết phản đối. Nghĩ lại vẫn thấy ấm ức.
“Đúng là quá hởhang.” Lê Yên thích kín đáo. Khi nãy giúp Liễu Chi mặc vào cô đã thấykhông ổn rồi. Thật giống vải của cái màn che muỗi ở quê cô ngày xưa.
“Hở hang thật nhưng sự rất hợp với Liễu Chi nha.” Lam Anh vuốt cằm.
“Rồi 2:2 hoà, Liễu Chi chị có thích không? Chị quyết định đi.” Dương Ngọc Vân nháy nháy mắt.
“Tôi không biết.” Liễu Chi gãi đầu. Cô thật sự không có tâm trạng chọn lựa.Nếu không phải chị Lam Anh kiên quyết muốn chuẩn bị thì cô đã mặc kệrồi.
“Anh nhỏ, anh thấy sao?” Dương Ngọc Vân quay sang soái catiểu Khả. Lại thấy soái ca đang bị Đồng Ngân Vy che mắt, liền phàn nàn:
“Thím làm hơn đi, có phải khoả thân đâu chứ, buông tay để anh nhỏ cho ý kiến.”
Tiểu Khả nhìn chăm chú vào Liễu Chi, biểu tình vô cùng nghiêm túc, gần đâybé ngày càng thể hiện nhiều cảm xúc hơn, cũng đã nói được rất rõ ràng,có điều là rất lười nói. Lát sau bé chỉ vào một cái áo cưới khác, áokiểu dáng đuôi cá, tay dài, được làm từ vải sequin mềm mại càng thêmtinh tế với phần dây lưng kết hình cành hoa tạo điểm nhấn cho vùng eogợi cảm.
“Có vẻ hợp lý, thử mẫu này xem.” Lam Anh tròn mắt, cậu nhóc này, ánh mắt vô cùng tốt nha.
Lê Yên lại nhận mệnh giúp Liễu Chi thay áo. Vừa vào trong, điện thoại củaLê Yên vang lên ‘ Mr.Silvain’ –Sở dĩ không còn là ‘Ngựa Đực’ là do kiểu lưu này bị Silvain phát hiện, dưới dâm uy của anh ta, Lê Yên phải lưutên anh ta một cách trang trọng.
Lam Anh suy nghĩ một chút, sợ là có việc quan trọng nên nhận điện giúp Lê Yên. Vừa mở máy, Silvain đã quát lên:
“Cho cô mười phút. Cô lập tức lăn về nhà cho tôi. Trễ một giây biết tay tôi.” Dứt lời liền ngắt điện thoại.
Bà mẹ nó, tên chết tiệt này, lại còn dùng giọng bề trên thế cơ á. Khốnkiếp, trợ lý vạn năng của cô, bảo bối la bàn của cô, thế nào lại để chotên khốn này ức hiếp như vậy. Cô tức đến mức hơi thở trở nên dồn dập,sắc mặt vô cùng khó coi. Hai người còn lại nhìn vẻ mặt của Lam Anh thìlo lắng, Đồng Ngân Vy vội hỏi:
“Chị sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?”
“Chị tức quá, thằng khốn Silvain dám bắt nạt Lê Yên nhà chúng ta.” Cô nghiến răng, bộ dáng gà mẹ.
“Là sao?” Đồng Ngân Vy khó hiểu. Cô là fan của Silvain nha. Người đàn ông tài hoa, phong nhã thế, sao có thể bắt nạt phụ nữ chứ.
“Gọi lại mắng cho anh ta một trận, chị rất độc miệng mà.” Dương Ngọc Vân thấy sự việc rất đơn giản.
Lam Anh hít sâu một hơi, lên bố cục dàn ý, định nhấn gọi lại thì thấy không nên, đây là chuyện riêng của Lê Yên, vẫn nên hỏi qua một chút.
Không lâu sau, Lê Yên và Liễu Chi bước ra, lần này ai cũng công nhận là tiểuKhả quả nhiên rất có mắt nhìn. Sau khi quyết định được mẫu áo cưới. LêYên lại giúp Liễu Chi thay áo. Năm người phụ nữ bắt đầu mang trà bánh ra nói chuyện phiếm.
“Lê Yên khi nãy Silvain gọi em. Chị giúp em nghe.” Lam Anh mở bài.
Dây thần kinh trong đầu Lê Yên run lên, hơi run giọng hỏi:
“Anh ta nói gì vậy ạ?”
“Nói cho em mười phút về nhà.., này em đi đâu vậy.” Lam Anh chưa nói hết câu đã thấy Lê Yên cầm túi xách chạy như bay ra cửa. Dương Ngọc Vân và Liễu Chi chạy theo kéo cô lại. Lam Anh và Đồng Ngân Vy cũng bước đến.
“Lê Yên, chị bị Silvain bắt nạt đúng không?” Dương Ngọc Vân không hổ là con nhà tướng, hỏi rất trực tiếp.
“Không...không, anh ta chỉ là có chút cáu kỉnh thôi.” Lê Yên hơi trốn tránh ánh mắt sáng quắc của Dương Ngọc Vân.
“Thật?” Lam Anh nhíu mày, cô nhìn ra con nhóc này đang che giấu gì đó.
“Dạ. Mọi người ở lại nhé, em phải về đây.” Nói xong liền nhoẻ miệng cười rồi mở cửa ra ngoài. Trong lòng cô run lên hồi chuông báo động, không phảituần sau anh ta mới trở về Thiên Việt sao? Sao giờ lại về rồi? Cô thậtsự không dám về, nhưng cô không thể không về, anh ta nắm nhược điểm củacô.
Lê Yên toát mồ hôi lạnh, tay run run mở cửa. Cô rất sợSilvain, anh ta là ác mộng của cô, anh ta là ác quỷ. Cửa mở ra, Silvainđã đứng ở cửa tự lúc nào, khoé miệng nhếch lên nụ cười như có như không, giọng châm biếm:
“Mới sáng sớm đã ra ngoài kiếm khách sao? Là tên cho thẻ lần trước hả? Hay là khách hàng mới?”
”Tôi đến chỗ...” Lê Yên cắn môi cố giải thích. Nhưng đã bị Silvain ngắt lời:
“Tôi không quan tâm, có điều bây giờ cô đi theo tôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Cô có quyền hỏi sao?” Silvain nhướng mày. Rồi bước ra cửa.
Lê Yên cắn môi, đi theo sau.
Silvain đưa cô đến một khách sạn, đi đến một căn phòng sang trọng, vừa mở cửaBạch Phi Nhi trần trụi đã nhào đến ôm lấy anh. Nhìn thấy Lê Yên ở bênngoài thì liếc xéo cô một cái, rồi tiếp tục uốn éo.
“Vào đây.”Giọng Silvain lạnh nhạt vang lên. Lòng Lê Yên lộp bộp rơi xuống. Lưngtoát hết cả mồ hôi lạnh. Chân cô lui lại, muốn bỏ chạy.
“Cô thử bỏ đi xem.” Giọng nói ma quỷ lại vang lên.
Lê Yên run rẫy bước vào, lại cố suy nghĩ là có Bạch Phi Nhi ở đây, anh ta sẽ không có hứng thú với cô.
”Đến đây. Giúp tôi cới quần áo.” Silvain kéo móng vuốt của Bạch Phi Nhi ra,ngoắc tay gọi Lê Yên đến. Ngọc nữ họ Bạch giận đến nghiến răng, kín đáotrừng mắt cảnh cáo Lê Yên.
Lê Yên máy móc đi đến, dù đã cố gắngtrấn tĩnh nhưng đôi tay run rẫy đến lợi hại, cô rất sợ. Xong nhiệm vụ,Silvain bước đến giường, bày ra tư thế nửa nằm nửa ngồi:
“Lên đây.”
Bạch Phi Nhi lắc mông đi đến, dán sát người anh, ánh mắt tràn ngập ham muốn.
“Lê Yên, cô bị điếc hả?” Silvain nhíu mày. Bạch Phi Nhi vô cùng uỷ khuất, giọng nức nở lên án:
“Silvain, anh gọi em đến để nhìn anh lên giường với cô ta sao?”
“Đương nhiên là không, lát nữa tôi sẽ cho cô ta xem tài năng phục vụ đàn ôngcủa cô Bạch.” Anh đưa tay bắt lấy bầu ngực của cô ta nhào nặn khiến côta phấn khích rên lên. Lại nghe anh nói tiếp:
“Lê Yên, dùng miệng của cô chăm sóc tôi đi.”
“Để em làm là được rồi.” Bạch Phi Nhi nũng nịu.
“Ngoan, ngồi yên, lát nữa tôi sẽ cho cô ăn no.”
Bạch Phi Nhi im lặng, làm bộ dạng thẹn thùng, tiếp tục rên rỉ, cố ưỡn ngực ra để được anh xoa nắn nhiều hơn.
Lê Yên chết lặng tại chỗ, nhớ lại cái ngày kinh hoàng hôm đó, lại cảm thấy một cỗ buồn nôn trào lên, cô xoay người, muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùnglại đi đến, leo lên giường.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương Ngọc Vân và Liễu Chi vẻ mặt vô cùng u ám. Liễu Chi bước đến kéo Lê Yênxuống. Dương Ngọc Vân nổi giận đùng đùng:
“Cái tên mặt người dạthú khốn kiếp ti tiện, ngoài ức hiếp phụ nữ ra thì chả có gì hay ho. Tôi khinh thường nhất là loại người này, nói cho anh biết, phóng viên đangđứng đầy ở dưới, hôm nay chính là ngày tàn của anh.” Lê Yên kéo DươngNgọc Vân lại, hoảng sợ lắc đầu, cô rất sợ Silvain tức giận sẽ mang clipnhục nhã kia ra rêu rao.
Liễu Chi hơi nhíu mày, khó chịu nói:“Cậu đứng yên đi, nếu không phải kéo cậu thì mình không phải nhìn thấycon thú bẩn thỉu kia rồi, nhức mắt thật.”
Dương Ngọc Vân bây giờ mới bình tĩnh lại: “À, chị Lam Anh nhờ tôi nói vài lời với anh.” Sau đó hắng giọng, học theo giọng điệu nhẹ nhàng mà đả kích của Lam Anh:“Silvain, anh là trai bao quốc tế trong vỏ bọc ngôi sao quốc tế. Sự biến thái của anh rất xứng đáng đạt danh hiệu ‘con chim của mọi nhà’, chúcmừng anh!”
Bạch Phi Nhi nghe nói truyền thông thì sắc mặt táimét, hoảng sợ vô cùng, lại nghe đến lời nhắn của Lam Anh thì khoé môi co quắp lại, sau đó chạy vào nhà vệ sinh, gấp rút mặc lại quần áo.
Nghe những lời nhắn đầy châm biếm của Lam Anh, mặt Silvain đen lại, gân xanh trên trán nổi lên, co giật dữ dội. Anh biết truyền thông sẽ nhanh chóng được giải tán nhưng những người phụ nữ này thế nào lại mò đến tận đây?Lam Anh? Chả lẽ là tên bất lương kia đâm lén anh sao? Không đúng, anh ta làm vậy cũng chỉ tổ tự thêm việc cho mình, bởi mọi hậu quả anh gây ra,Lương Cảnh Hàn là người phải chịu trách nhiệm dọn dẹp. Chả lẽ, là cô tacầu cứu những người phụ nữ này sao? Anh ném cho Lê Yên một cái nhìn lạnh băng.
Lê Yên nhìn hai người bên cạnh, cúi đầu, yếu ớt nói:
“Là tôi, tự tôi muốn làm vậy, thật đó.”
”Cậu? Cậu cho là chúng ta mới quen biết sao?” Liễu Chi giận đỏ mặt. Cô không hiểu bạn tốt tại sao lại như vậy.
“Được rồi, về trước rồi nói.” Dương Ngọc Vân chốt lời.
Lê Yên vùng ra: “Không, mình là trợ lý của Silvain, mình ở lại, các cậu về trước đi. Cảm ơn các cậu.”
“Không được, cậu phải đi cùng.” Liễu Chi tức giận.
“Mình xin cậu, cậu đừng làm khó mình.” Lê Yên cắn môi, hai mắt ngập nước.
Dương Ngọc Vân hơi nhíu mày, sau đó nói: “Liễu Chi, chúng ta về thôi.” Sau đó kéo Liễu Chi rời đi. Đến cửa khách sạn, Dương Ngọc Vân giận đến nghiếnrăng, phóng viên giải tán không còn một mống, vậy có nghĩa là rất có thể tên khốn kia sẽ nghĩ lời cô nói hoàn toàn không có giá trị. Về đến chỗLam Anh, Liễu Chi mới vỗ trán nói: “Khi nãy quên lấy lại điện thoạirồi.”
“Ừ chị biết, Lê Yên đã gọi cho chị, nói là hình như nó cầm cả điện thoại của em vào túi xách rồi, gửi lời xin lỗi em.”
“.....” Liễu Chi thật sự cạn lời với bạn mình.
“Cô ta ngốc à, nhìn cũng biết chúng ta để vào để nghe trộm mà.” Dương NgọcVân trợn mắt không hiểu nổi, xin lỗi gì chứ. Vừa nói vừa nhìn sang ĐồngNgân Vy tìm kiếm đồng tình.
“Không có ý kiến.” Đồng Ngân Vy nhún vai.
Ta định quay lại lấp hố 'Hoàng Hậu, Thỉnh Tự Trọng', truyện ấy ngắn hơntruyện này, hổng biết có đủ năng lực lấp cả hai hố một lúc hông, hoặc là ngưng bên này lấp hố ngắn bên ấy trước nhỉ?