Một mình Sở Thanh Linh vội vả đi ở trong cung, trong lòng dâng lên từng trận lạnh lẽo. Mặc Hiên! Mặc Hiên! ! Lúc nào thì hắn trở thành một người ác độc như vậy? Cư nhiên dùng thủ đoạn này để đối phó với chính mẹ ruột của hắn! Cư nhiên cho bà ta dùng Khôi Lỗ hoàn!
Khôi Lỗ hoàn, là sư tổ đã từng cố ý dặn dò qua một loại thuốc ác độc. Tên như ý nghĩa, Khôi Lỗ hoàn, sẽ làm người dùng nó trở thành con rối. Lấy máu của một người làm thuốc dẫn để luyện ra Khôi Lỗ hoàn cho người khác uống, như vậy người uống sẽ trở thành con rối nghe lệnh của người này, sẽ không có suy nghĩ và hành động riêng của mình. Đáng sợ hơn chính là, nếu như muốn giải loại độc này, cũng chỉ có thể dùng trái tim của người hạ độc mà giải. Đương nhiên, lấy trái tim của người hạ độc làm thuốc giải, người hạ độc cũng không sống nổi.
Sở Thanh Linh ngừng lại, vô lực tựa vào cây cột bên cạnh. Mặc Hiên có thuốc đó, sao hắn lại có loại thuốc kia! Hiện tại đến cùng hắn đã biến thành người như thế nào đây?
"Thanh Linh ~~" tiếng kêu êm ái của Mặc Hiên truyền đến từ sau lưng, cơ thể của Sở Thanh Linh cứng đờ, từ từ xoay người lại, nhìn Dạ Mặc Hiên đang từ từ đi về phía mình, khẽ run rồi lập tức khôi phục sự bình tĩnh.
"Mặc Hiên." Sở Thanh Linh nhẹ giọng đáp lời.
"Sắc mặt nàng không tốt lắm, không có sao chứ?" Dạ Mặc Hiên nhìn mặt của Sở Thanh Linh hơi tái nhợt, lo lắng hỏi , ngay sau đó rủ mắt xuống, có chút buồn bã "ta không nên để cho nàng nhìn cảnh đó"
Sở Thanh Linh yên lặng, nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì. Không muốn làm cho Mặc Hiên nhìn ra nàng đã phát hiện ra chuyện gì.
"Ta hơi mệt mỏi." Sở Thanh Linh có chút mệt mỏi nói, "Ta muốn nghỉ ngơi."
"Ừ, được, chúng ta đi về trước."Dạ Mặc Hiên đưa tay qua muốn đỡ Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh nhìn ngón tay thon dài đang đưa tới, ngừng một chút, vẫn đặt tay mình lên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Mặc Hiên lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn mà ngạc nhiên, cuối cùng Thanh Linh cũng không có rút tay của mình về rồi.
Vậy mà Dạ Mặc Hiên không nhìn thấy đáy mắt của Sở Thanh Linh lướt qua một tia ẩn nhẫn.
Buổi trưa không ngủ được, Sở Thanh Linh ngồi ở trong đình Ngự Hoa Viên nhìn cảnh sắc cả vườn hoa đến mất hồn, xung quanh không có người. Nhưng mà Sở Thanh Linh hiểu rõ, ở những nơi nàng không thấy được, có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chăm chú vào hết thảy hành động của mình. Phải làm thế nào mới đi khỏi đây được? Muốn Mặc Hiên cam tâm tình nguyện để mình đi chỉ sợ là không thể nào. Như vậy, còn có cách nào đây? Ở trong hoàng cung, mình cũng không biết ai, cũng không có bất kỳ ai để dựa vào.
Đợi đã nào...! Sở Thanh Linh chợt giật mình, nhớ lại một người. Trong cung chỉ có một quý phi duy nhất Mai quý phi! Đó là một nữ tử lạnh nhạt, đáy mắt có sự đau thương và quyến luyến. Nếu như là nàng ấy, có lẽ thật sự có thể giúp mình chạy trốn! Phải làm như thế nào để tránh khỏi tai mắt của Mặc Hiên tìm được nàng ta nói chuyện đây? Đây là một chuyện rất khó.
Sở Thanh Linh suy nghĩ, ngoắc gọi cung nữ, nếu muốn tìm nàng ta, không bằng tìm trực tiếp. Từ giọng điệu của Mặc Hiên khi nhắc tới nàng ta có thể thấy được, địa vị của nàng ta ở trong cung không thấp. Suy nghĩ một chút cũng biết, phụ thân Tướng quân của nàng ta đã giúp Mặc Hiên đi lên ngôi vị hoàng đế, thế lực không thể khinh thường. Mà chính nàng ta cũng từng nói qua, nàng cho rằng Mặc Hiên sẽ lập nàng ta làm hoàng hậu.
" Tẩm cung của Mai quý phi ở đâu?" Sở Thanh Linh hỏi cung nữ.
"Bẩm báo nương nương, là ở Đông cung." Cung nữ cung kính trả lời.
Đối với cách gọi của cung nữ, Sở Thanh Linh rất là bất đắc dĩ. Mình chưa từng đồng ý làm hoàng hậu của Mặc Hiên, nhưng mà Mặc Hiên lại khiến cho bọn cung nữ thái giám sửa lại cách gọi, mặc dù không trắng trợn gọi nàng là hoàng hậu nương nương, nhưng mà hai chữ nương nương này sao có thể tùy ý gọi? Mà câu trả lời của cung nữ khiến Sở Thanh Linh càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Quả nhiên địa vị của nữ tử kia ở trong cung khác biệt. Cư nhiên ở ngay Đông cung cao quý nhất. Trong hoàng cung nào cũng thế, phía Đông cao quý nhất, tiếp theo là Tây.
"Ngươi dẫn đường đi, ta muốn gặp Mai quý phi." Sở Thanh Linh nhàn nhạt nói.
"Vâng" cung nữ gật đầu đồng ý, chỉ vì hoàng thượng đã dặn dò, chỉ cần là nương nương yêu cầu thì phải đồng ý tất cả, chỉ trừ xuất cung ra ngoài là không thể.
Cung nữ dẫn Sở Thanh Linh đi đến Đông cung, Sở Thanh Linh tùy ý nhìn phong cảnh không nói gì.
"Nương nương, đến rồi." Cung nữ ngừng lại, do dự một chút rồi ngập ngừng mà nói: "Xin nương nương chờ một chút, nô tỳ phải đi thông báo ngay."
"Ừ." Sở Thanh Linh không có làm khó nàng, mà đứng tại chỗ chờ.
Một lát sau, có cung nữ ra ngoài dẫn Thanh Linh đi vào. Sở Thanh Linh nhìn cung điện lạnh tanh, trong lòng thở dài. Trong lòng hiểu rõ, mặc dù Mai quý phi là Hoàng quý phi duy nhất trong cung, nhưng mà chỉ sợ cũng không được sủng. Mặc Hiên rất ít khi tới đây.
Vào cung điện lạnh tanh, các cung nữ lui xuống, mà cung nữ đi theo Sở Thanh Linh vẫn đi theo không rời.
"Thế nào, các ngươi còn sợ Bổn cung ăn luôn nàng ta hay sao?" Chợt, giọng nói quen thuộc lạnh nhạt kia vang lên. Trong giọng nói nhàn nhạt hình như có một áp lực vô hình, đè nén khiến cung nữ không thở nổi, tất cả đều cúi đầu không dám nói lời nào.
"Thế nào, bị câm hay sao?" Trong giọng nói lạnh lùng này mơ hồ mang theo sự tức giận.
"Nô tài không dám!" Vừa mới nói xong, rốt cuộc các cung nữ không chống đỡ được cảm giác làm người ta hít thở không thong này, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
Sở Thanh Linh hơi nheo mắt, quan sát bóng người mơ hồ phía sau bức rèm trước mặt, trong lòng cũng có chút bội phục. Nữ tử này, chỉ sợ sẽ không chỉ là một quý phi đơn giản như vậy. Sở Thanh Linh thậm chí phỏng đoán, Mặc Hiên có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, nữ tử này chắc cũng là một cánh tay đắt lực.
"Vậy còn không mau cút ra ngoài cho Bổn cung! Chẳng lẽ Bổn cung sẽ ngu ngốc xuống tay với nàng ta khi ở riêng như vậy sao?" Đột nhiên giọng nói phía sau bức rèm tang cao lên, làm các cung nữ quỳ dưới đất liên tiếp xin tha, từ từ lui ra ngoài.
Sở Thanh Linh vẫn không nói lời nói, lẳng lặng nhìn tất cả.
Đợi sau khi các cung nữ tất cả lui ra, trong cung điện yên tĩnh lại.
"Rốt cuộc ngươi đã tới, ta vẫn luôn đợi ngươi." Giọng nói phía sau bức rèm che khôi phục sự lạnh nhạt như trước, giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào, tựa như đang nói một chuyện hiển nhiên.
"Ngươi, biết ta sẽ tới sao?" Sở Thanh Linh có chút kinh ngạc.
"Đi vào đây đi, ngươi không cần phải lo lắng. Xung quanh tẩm cung của ta có ám vệ phụ thân đưa cho ta, người của hoàng thượng không có cách nào đến gần nơi này." Giọng nói phía sau bức rèm che chậm rãi vang lên.
Trong mắt Sở Thanh Linh lóe sáng, nàng biết, nàng đã thành công rồi. Quả nhiên nữ tử này không đơn giản!
Vén bức rèm che lên, Sở Thanh Linh tiến vào, thấy Mai quý phi đang lười biếng nằm ở trên giường nhàn nhạt nhìn mình.
"Vì sao ngươi biết ta sẽ tới?" Sở Thanh Linh ngồi xuống nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì hôm đó ở Ngự Hoa Viên, trong mắt của ngươi có sự nhớ thương, nhưng không phải dành cho hắn." Trên mặt Mai quý phi hiện lên nụ cười yếu ớt.
Sở Thanh Linh ngạc nhiên, cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt lần nữa. Nữ tử trước mắt mắt xếch xinh đẹp, quyến rũ mà không yêu mị, đôi môi mỏng mang theo ý cười nhợt nhạt. Nhưng trong lúc cười mơ hồ mang theo sự đau thương. Nàng cư nhiên nhìn hiểu ánh mắt của mình, Sở Thanh Linh thật kinh ngạc.
"Trong mắt ngươi cũng có sự nhớ thương, người ngươi thương chính là hắn." Sở Thanh Linh trầm xuống mắt, "Ngươi đối với hắn là thật lòng."
Mai quý phi ngẩn ra, ngay sau đó cười nhẹ, trong lúc cười có sự buồn bã và châm chọc. Sở Thanh Linh không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt. Nàng ta còn rất trẻ tuổi, xem ra chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi, nhưng giữa lông mày nàng mang theo sự tang thương căn bản không giống với một nữ tử mới mười lăm mười sáu tuổi. Sống trong hoàn cảnh nào đã khiến cho nàng ta trưởng thành sớm như vậy đây? Nàng cũng lớn lên trong hoàn cảnh tranh giành quyền lực sao?
Hồi lâu, Mai quý phi mới ngưng cười nhẹ, đột nhiên mắt nhìn thẳng Sở Thanh Linh, lạnh lẽo nói: "Vậy thì như thế nào đây? Từ đầu tới đuôi trong mắt của hắn căn bản không hề có ta! Ta cho rằng mình làm cho hắn nhiều như vậy hắn sẽ nhìn ta lâu một chút. Nhưng mà, vẫn không có."
Sở Thanh Linh khẽ cau mày, nhìn nữ tử tịch mịch trước mắt, nhưng một câu an ủi cũng không nói ra được.
"Ta cho là tâm tư của hắn đặt hết ở vị trí cao nhất, cho nên ta đem hết toàn lực giúp hắn. Cho rằng khi hắn đi lên địa vị cao nhất, hắn sẽ cùng ta nắm tay cùng nhìn xuống thiên hạ này." Trong giọng nói của Mai quý phi tràn đầy thê lương, "Kết quả, hắn không có. Sau đó ta mới biết, thì ra, trong lòng trong mắt hắn đã có người khác."
Chợt mắt Sở Thanh Linh mở to, nàng hiểu, người Mai quý phi nói là ai.
"Người đó chính là ngươi!" Mai quý phi than thở, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đối với ngươi dịu dàng như vậy, ta rất ghen tỵ. Dường như muốn nổi điên, ta chưa từng thấy qua hắn nhân nhượng và dịu dàng với ai như thế. Lúc ấy, ta thật sự muốn giết ngươi! Chặt ngươi ra thành trăm mảnh, chết không có chỗ chôn!" Nói đến đây, Mai quý phi cắn răng nghiến lợi, ác độc nhìn vẻ mặt bình thản của Sở Thanh Linh.
"Nhưng mà, ngươi không làm vậy." Sở Thanh Linh không chút cử động, mà chit nhàn nhạt nói một câu.
"Đúng, ta không làm vậy."Mai quý phi cười lạnh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, "Mặc dù ta rất muốn làm như vậy, nhưng mà ta lại không làm."
"Ngươi rất thông minh." Sở Thanh Linh cũng cười .
"Đúng, bởi vì ta biết, ta cũng rất rõ ràng. Nếu ta làm như vậy rồi, ta sẽ thật sự không có biện pháp làm cho hắn nhìn ta một cái, vĩnh viễn cũng không thể lấy được trái tim của hắn." Mai quý phi nheo mắt lại lạnh lùng nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh.
Sở Thanh Linh nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng thở dài. Mặc Hiên, có một nữ tử thâm tình như vậy, vì sao đệ không nhận ra đây?
"Ngươi tìm đến ta làm cái gì, nói đi."Mai quý phi vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay lạnh lùng hỏi.
"Ngươi biết rõ." Sở Thanh Linh trầm mặt xuống.
"Ta biết rõ thì như thế nào, ta sẽ không giúp ngươi chạy trốn." Mai quý phi cúi đầu nhìn vòng tay trên cổ tay mình, lộ ra ánh mắt phức tạp. Có hoài niệm, có mê luyến, còn có đau lòng.
Sở Thanh Linh nhìn theo ánh mắt của Mai quý phi, thấy nàng ta nhìn vòng ngọc trên cổ tay đến ngơ ngẩn. Nữ tử trước mắt quý chiếc vòng tay này như vậy, chẳng lẽ là Mặc Hiên tặng cho?
"Chỉ có ngươi có thể giúp ta. Cũng chỉ có ngươi nguyện ý giúp ta." Sở Thanh Linh nhìn chằm chằm vào Mai quý phi nói một cách nghiêm túc.
"Ta giúp ngươi, ta có lợi gì đây?" Mai quý phi nhàn nhạt cười lạnh, hỏi Sở Thanh Linh.
"Có!" Sở Thanh Linh kiên định trả lời, "Trở thành hoàng hậu duy nhất của hắn!"
Dứt lời, đột nhiên Mai quý phi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Thanh Linh.