“Sở Mặc Hiên!” Thế mà, ba chữ ngắn nhưng dồn dập khiến cho Sở Thanh Linh lqd an tĩnh lại.
Sở Thanh Linh bình tĩnh lại, nhìn thấy trong phòng mình đột nhiên xuất hiện một người, cách ăn mặc của thị vệ vương phủ, nhưng Sở Thanh Linh hiểu rõ, nếu thật sự là thị vệ của vương phủ thì không thể đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của mình. Chẳng lẽ là người của Mặc Hiên?
“Ngươi là ai?” Sở Thanh Linh nhỏ giọng hỏi, “Tại sao biết Mặc Hiên?”
“Đây là thư chủ tử đưa cho người, chủ tử bệnh nặng, rất muốn gặp người một lần.” Người được cử tới trầm tĩnh cúi đầu nói, móc thư từ trong ngực ra.
“Cái gì? Chuyện gì xảy ra?! Không phải Thiểu Tư nói hắn không có việc gì sao?” Sở Thanh Linh kinh hãi, quên nhận thư. Rõ ràng Thiểu Tư nói qua Mặc Hiên không có chuyện gì, tại sao lại có thể như vậy?!
“Chủ tử bị ám sát, hiện bị thương rất nặng, không được tiết lộ ra ngoài. Bây giờ ngự y cũng bó tay hết cách.” Người thuộc hạ đưa tin thấp giọng nói, “Mời Sở cô nương xem xong thư rồi tự định đoạt, thuộc hạ lập tức rời đi. Nếu như bị người phát hiện liền nguy rồi. Nếu như Sở cô nương muốn đi, buổi trưa ngày mai đi Mãn Sơn tự ngoài thành, bọn thuộc hạ sẽ dốc toàn lực tiếp ứng. Cáo từ.” Dứt lời, người đưa tin vội vàng rời đi, không đợi Sở Thanh Linh kịp phản ứng.
Sở Thanh Linh cắn môi, vội vàng mở thư ra, vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia, nước mắt không thể khống chế rơi xuống. Thật sự là Mặc Hiên, là chữ của Mặc Hiên! Lực mạnh yếu của chữ trong thư hạ không đồng nhất, xem ra thật sự là chữ viết của người không thể khống chế lực độ. Đã thương tổn tới mức này rồi ư? Lòng Sở Thanh Linh đã níu chặt, đứa bé kia, hiện tại một mình đối mặt với đau đớn. Mỗi một lời bên trong thư đều nói hắn nhớ nhung Sở Thanh Linh, cũng nói cho nàng biết trước không nhận nàng bởi vì hắn chưa có năng lực bảo vệ nàng. Mà bây giờ thương thế vô cùng nặng, rất muốn nhìn thấy người trong lòng hắn nhớ thương duy nhất, đó chính là Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh lqd cầm thư nhìn qua xem lại, như thế nào cũng không dời mắt được. Đi từ từ đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng vuốt ve bức thư trong tay, trong lòng càng thêm đau đớn không dứt. Làm sao có thể chịu đựng thương tổn nặng như vậy? Sở Thanh Linh hiểu rõ, quốc quân bị thương giấu diếm là chuyện bình thường, sợ một khi tiết lộ sẽ gây ra khủng hoảng, càng thêm cơ hội cho một số người lợi dụng. Muốn gặp hắn, rất muốn gặp hắn! Nguyện vọng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Hiện tại rất muốn gặp hắn. Thiểu Tư hiện không có ở đây, nếu chàng ở đây đương nhiên sẽ không để cho một mình mình đi. Nhưng hiện tại không thể chờ chàng, mình phải nhìn thấy Mặc Hiên. Nếu như thương thế Mặc Hiên ngày càng nặng thì làm như thế nào? Sở Thanh Linh vô cùng lo lắng nghĩ, nếu mình cũng không có cách nào chữa trị khỏi, có nên nói cho sư tổ biết không, để sư tổ và mình cùng nhau đi trước? Trong lòng Sở Thanh Linh có chút do dự, nếu sư tổ phản đối mình đi trước thì sao?
Sở Thanh Linh nhíu chặt chân mày, rốt cuộc không nghĩ ra biện pháp nào. Mình đi trước cùng người Mặc Hiên phái tới, chờ ra khỏi thành thì cho người báo lộ trình cho sư tổ biết, để cho sư tổ chạy tới sau.
Chủ ý đã định, Sở Thanh Linh bắt đầu thu thập đồ đạc. Đơn giản thu thập một phen, Sở Thanh Linh vội vàng mong đợi ngày thứ hai đến.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thanh Linh muốn xuất môn.
“Hả? Nha đầu muốn đi lễ tạ thần? Còn có ý nguyện không cho ta đi theo?” Y tiên bất mãn lầm bầm.
“Sư tổ, ta sẽ trở lại rất nhanh. Hôm nay phòng bếp bên kia tiếp nhận mấy vò rượu ngon, người không đi xem một chút sao?” Sở Thanh Linh lqd mỉm cười nhíu mày, dùng thứ Y tiên thích nhất để dụ dỗ hắn.
“Hả…, ta đi xem một chút, nha đầu sớm trở về. Còn mang theo vài người đi.” Y tiên nói to, miệng và ánh mắt đã nhẹ nhàng bay về phía phòng bếp bên kia.
“Biết, ta sẽ mau mau trở về.” Sở Thanh Linh cười lắc đầu, sư tổ sao có thể mê rượu như vậy? Thật là dễ dụ vô cùng.
Sở Thanh Linh được nha hoàn cẩn thận nâng đỡ lên xe ngựa, sau đó xe ngựa từ từ chạy rời khỏi vương phủ, trừ bỏ nha hoàn và thị vệ, chỗ tối vẫn còn nhiều tử sĩ đi theo.
Mãn Sơn tự ngoại thành, cách Kinh thành hơn mười dặm đường, cũng không quá xa, nhưng xe ngựa chạy chậm, cũng tốn tương đối thời gian.
“Vương phi, cẩn thận.” Nha hoàn xuống xe ngựa sau đó cẩn thận đỡ Sở Thanh Linh xuống, hiện tại vương phi là người mang thai, nếu xảy ra chút chuyện không may, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.
Nha hoàn đỡ Sở Thanh Linh vào trong chùa, ở chỗ tối có vài ánh mắt mật thiết chú ý tất cả, đương nhiên cũng phát hiện một số tử sĩ ẩn trong bóng tối.
“Thủ lĩnh, đó chính là tử sĩ nổi tiếng nhất vương phủ sao?” Một nam tử mạnh mẽ hơi có chút kích động nhìn tử sĩ đang ẩn náu tại một chố khác.
“Không cần phức tạp, chúng ta chỉ cần ngăn cản bọn họ là được. Bọn hắn không giống chúng ta, không có tình cảm.” Thủ lĩnh lạnh lùng nhìn chăm chú mọi động tĩnh phía trước.
“Chậc, thật đáng tiếc, ta rất muốn đấu một trận cùng bọn họ.” Nam tử mạnh mẽ nói cực kỳ tiếc hận.
“Ngươi trì hoãn bọn họ, có thể giữ được mạng sống của mình là được.” Thủ lĩnh lạnh lẽo nói, một chút tình cảm và thể diện cũng không để lại.
Nam tử mạnh mẽ bĩu môi, hiển nhiên không để lời của thủ lĩnh vào trong lòng.
Vậy mà sự thật sau đó chứng mình, thủ lĩnh có bao nhiêu trình độ.
Một mình Sở Thanh Linh lqd thăm viếng điện thờ, cho đến sau cùng toàn bộ Thiên Điện tĩnh lặng, vẫn không có động tĩnh gì. Trong lòng Sở Thanh Linh có chút gấp gáp và nghi ngờ, chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao bây giờ còn chưa có người ra ngoài liên lạc với mình chứ?
Sở Thanh Linh phân phó nha hoàn cho tiền nhang đèn rồi xoay người chuẩn bị rời đi, ngay lúc nàng vừa mới chuyển người, trong nháy mắt nghe thấy sau lưng huỵch một tiếng, Sở Thanh Linh đột nhiên xoay người, thấy nha hoàn té xuống đất, ra tay chính là tiểu tăng thu tiền nhang đèn.
“Sở cô nương, mau đi theo ta.” Tiểu tăng nói thật nhỏ, ngẩng đầu cảnh giác nhìn ra cửa.
“Ngươi là người của Mặc Hiên?” Sở Thanh Linh không lập tức đi theo, mà trước tiên dò xét hỏi.
“Sở cô nương mời xem.” Tiểu tăng móc một miếng ngọc bội từ trong ngực ra đưa cho Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh nhận lấy ngọc bội cắn chặt môi, đây chính là ngọc bội Mặc Hiên vẫn đeo bên hông. Không suy nghĩ nhiều, Sở Thanh Linh đi theo tiểu tăng ra phía sau, từ cửa sau đi ra ngoài.
Phía sau chùa, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn.
“Sở cô nương, mời mau mau khởi hành.” Tiểu tăng vội vàng nói, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Điện của ngôi chùa. Sợ rằng tử sĩ vương phủ đã phát hiện ra điều khác thường, các huynh đệ cầm cự không được bao lâu, phải mau chóng khiến người trước mắt lên xe ngựa rời đi.
Sau khi Sở Thanh Linh lqd lên xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đi, càng lúc càng nhanh, dần dần để ngôi chùa lại phía sau.
Xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh khiến Sở Thanh Linh rất khó chịu, vén màn cửa lên muốn nhìn nơi nào đó, lại chỉ thấy cảnh vật ven đường thay đổi rất nhanh.
“Sở cô nương, xin an tâm một chút chớ vội nóng nảy, đợi tiếp ứng phía trước tới, chúng ta liền đổi sang thuyền, sẽ không bị xóc nảy như thế này nữa.” Trong lòng phu xe cũng vô cùng gấp gáp, phải nhanh chóng rời xa kinh thành, càng nhanh càng tốt. Bởi vì chủ tử đã dặn dò trước, thủ hạ của Nhiếp chính vương chính là tử sĩ không thể khinh thường.
“Được.” Sở Thanh Linh kiềm chế thân thể khó chịu gật đầu một cái không nói gì thêm, thầm nghĩ lên thuyền lập tức cho người mang thư cho sư tổ, lại lưu lời nhắn cho Thiểu Tư.
Nhưng mà, Sở Thanh Linh vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, Mặc Hiên thuần khiết dịu dàng trong lòng nàng cũng sẽ có ngày lừa gạt nàng.
Xe ngựa vẫn không ngừng đi về phía trước, cuối cùng đã tới bờ sông, đổi sang thuyền.
Trên thuyền có hai nha hoàn hầu hạ bước chân ổn trọng, vừa nhìn đã thấy đây là người có công phu.
“Sở cô nương, mời nghỉ ngơi tạm. Còn có chút lộ trình.” Nha hoàn cung kính nói.
“Có bút mực không? Các ngươi có thể giúp ta đưa thư cho sư tổ không?” Sở Thanh Linh ngồi xuống xong trước tiên tự nhiên nghĩ đến điều này
“Mời Sở cô nương chờ một chút.” Nha hoàn cúi đầu đồng ý ra ngoài mang giấy bút tới cho Sở Thanh Linh. Vì chủ tử đã thông báo, nàng muốn gì đều cấp cho, trừ quay về Thiên Vận quốc. Đương nhiên thư nàng viết, không có nghĩa là phải giúp nàng đưa về. Chuyện đưa tới truy binh ngu xuẩn như vậy, tất nhiên sẽ không làm.
Dọc theo đường đi, người tiếp ứng không ngừng nghỉ, gấp rút lên đường, nhưng chăm sóc rất cẩn thận cho Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh nhìn bọn họ thay phiên khổ cực như vậy chạy đi, trong lòng không đành lòng ngược lại càng thêm sốt ruột, xem ra thương thế Mặc Hiên thật sự rất nặng.
Sau khi Sở Thanh Linh bị cướp đi không lâu, mặc dù tử sĩ tru diệt toàn bộ người trì hoãn, nhưng thủy chung không cách nào đuổi kịp nữa, còn cách duy nhất là thông báo cho Đông Phương Thiểu Tư và Y tiên.
Y tiên nhận được tin tức kinh hãi, càng thêm nhức đầu. Đông Phương Thiểu Tư dặn hắn chăm sóc người, hiện tại người lại bị cướp đi, còn không biết là do ai làm. Bây giờ phải nhanh chóng phái người phân theo vài phương hướng đuổi theo. Hy vọng có thể tìm được đầu mối.
Mấy người Sở Thanh Linh lqd lên đường mấy ngày đêm không ngừng, cuối cùng cũng tới biên giới Thành Hạ quốc.
“Sở cô nương, xin nghỉ ngơi thật tốt.” Trong gian phòng khách điếm, nha hoàn đã mỏi mệt nói qua với Sở Thanh Linh.
“Lúc nào thì có thể gặp Mặc Hiên?” Sở Thanh Linh quan tâm nhất điều này.
“Rất nhanh là có thể, mời Sở cô nương nghỉ ngơi cho tốt trước.” Nha hoàn mệt sắp không mở mắt ra được.
“Ừhm, ngươi xuống trước nghỉ ngơi đi.” Sở Thanh Linh theo bản năng sờ lên bụng của mình, nhớ tới nơi này còn một tiểu sinh mệnh, mình cũng nên chú ý nghỉ ngơi.
Trong hoàng cung, Dạ Mặc Hiên đứng trước vách tường trong thư phòng, thưởng thức bức vẽ trên tường, vươn tay vuốt ve, sóng mắt lưu chuyển, nàng, chắc là nhanh đến chứ? Xem ra Nhân vương bên kia tiến hành cực kỳ thuận lợi rồi.
“Bẩm báo Hoàng thượng, Sở cô nương đã đến biên quan.” Thái giám quỳ trên mặt đất cung kính bẩm báo.
“Ha ha ——” Dạ Mặc Hiên cười nhẹ ra tiếng, cúi đầu nhìn thái giám đang quỳ, bỗng nhiên mắt lạnh lùng, “Ngươi gọi nàng là gì, chẳng lẽ không biết nên gọi là hoàng hậu nương nương sao?”
Thái giám cúi đầu mắt trợn to, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, nhưng Hoàng thượng nói rõ ràng là hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng muốn lập cô gái kia làm hoàng hậu?! Đây không phải là nói đùa chú! Một cô gái nước khác, lại còn là phi tử của Nhiếp chính vương nước khác! Chuyện này sao thành chứ!
“Hoàng thượng, Sở cô nương là Vương phi của Nhiếp chính vương!” Thái giám nói xong lời này liền hối hận, vì thấy trong mắt Dạ Mặc Hiên lqd bắn ra sát khí lạnh lẽo.
“Đúng, trẫm lại quên mất, ngươi biết quá nhiều rồi.” Dạ Mặc Hiên vỗ nhè nhẹ tay, lập tức xuất hiện hai người áo đen.
“Hoàng thượng, tha mạng, tha mạng.” Thái giám bi thương miệng liều mạng cầu xin tha thứ.
“Trẫm sẽ không để cho ngươi chết, dù sao thì ngươi vẫn đi theo bên người trẫm đấy.” Dạ Mặc Hiên nhếch miệng lộ ra nụ cười tàn khốc, phân phó với người áo đen, “Đi, dẫn đi thử thuốc.”
Thái giám kêu khóc, tê tâm phế liệt cầu xin tha thứ, nhưng sau khi dùng dược liền không có thanh âm.
Dạ Mặc Hiên đứng trong thư phòng vắng lặng, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất mệt cực kỳ mệt. Vì sao nàng chưa tới, chờ không kịp nữa, muốn lập tức gặp được nàng.
Biên quan Thiên Vận quốc, Đông Phương Thiểu Tư sắp phát điên.
Người đã giết! Nhưng là giả! Nhân vương là tên tiểu nhân hèn hạ, cư nhiên để cho người dịch dung thành hắn tới nơi hẹn. Quả nhiên không có ý đàm phán hòa bình. Nhưng làm chuyện nhàm chán như vậy nhằm mục đích gì?
Đông Phương Thiểu Tư lqd nắm chặt Long Văn kiếm, ngược lại nghi ngờ. Bởi trong tầm hiểu biết của hắn, Nhân vương tuyệt đối không phải là loại người làm chuyện nhàm chán như vậy, người kia vừa thâm trầm vừa sắc bén vô sỉ.
Nhưng mà tin tức tiếp theo từ Kinh thành truyền tới khiến cho hắn hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra! Bảo bối của mình đang ở kinh thành cư nhiên bị người ta cướp đi! Nhóm người tử sĩ gặp trở ngại chưa từng thấy. Đối phương lại dùng thêm hỏa lực như vậy khiến cho lực sát thương của vũ khí thêm khổng lồ.
Hỏa dược? Trong lòng Đông Phương Thiểu Tư gấp gáp mà tức giận, nhưng lại nhanh chóng tỉnh táo phân tích. Kể từ sau khi trở lại kinh thành, mình đã phái người mật thiết giám thị từng cử động của Thương Châu quốc, không có động tĩnh gì lớn. Thám tử thăm dò quả thực Nhân vương đã rời kinh thành đi tới biên quan, nhưng rốt cuộc khi nào đánh tráo thì không biết. Chẳng lẽ hắn phái người cướp Thanh Linh đi? Không thể nào! Căn bản hắn không có biện pháp khiến Thanh Linh rời khỏi thủ vệ sâm nghiêm của vương phủ. Rốt cuộc là ai, ai có thể khiến cho Thanh Linh rời khỏi vương phủ. Bởi vì căn cứ theo tin tức sĩ tử truyền đến, dường như Thanh Linh chủ động đi theo người ta.
Có thể để cho Thanh Linh chủ động theo chân họ cũng chỉ có một người có thể làm được. Đông Phương Thiểu Tư nheo mắt lại, trong mắt bắn ra tia lạnh như băng. Dạ Mặc Hiên! Mình đúng là đã đánh giá thấp hắn, hiện tại hắn không phải như trước kia, nhưng dường như Thanh Linh còn chưa ý thức được hắn không phải là đứa bé ngây thơ trước kia. Bây giờ hắn là quân chủ lòng dạ độc ác! Một bá chủ lòng dạ cực sâu!
Rốt cuộc hắn lấy biện pháp gì để lừa gạt Thanh Linh lqd đi đây? Đông Phương Thiểu Tư cau mày. Khi Đông Phương Thiểu Tư đang suy tính, thì kinh thành lại truyền đến tin tức nhức đầu. Văn võ bá quan trong triều cư nhiên biết Đương kim hoàng thượng là đứa bé si ngốc! Hiện ở trong triều biến động không chịu nổi, trong thư Lãnh Ngự Phong kêu lật trời, khiến Đông Phương Thiểu Tư ngay lập tức quay trở lại kinh thành.
Chân mày Đông Phương Thiểu Tư mau nheo lại, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, tại sao chuyện của hoàng thượng lại bị người bên ngoài biết?
Hiện tại cũng chỉ có thể chạy tới kinh thành trước, mặc dù lo lắng cho Thanh Linh, nhưng Đông Phương Thiểu Tư hiểu, Dạ Mặc Hiên dù tàn khốc vô tình cũng sẽ không xuống tay với Thanh Linh, Thanh Linh cũng biết tự bảo vệ mình. Chỉ cần xử lý xong xuôi chuyện ở kinh thành, liền lập tức bí mật chạy tới Thành Hạ quốc đón nàng trở về.
Vậy mà chuyện cũng không đơn giản như vậy, một sự kiện khác không tưởng tượng được đã xảy ra.
Sau khi Đông Phương Thiểu Tư vội vàng chạy về kinh thành, tổng quản bấm báo một tin tức khác khiến Đông Phương Thiểu Tư cau mày. Một nha hoàn trong vương phủ đào tẩu! Một nha hoàn mặt có vết sẹo, không phải là người khác, chính là Mỹ Chân công chúa ngày xưa vênh váo hống hách!
Tin tức này không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
Nếu như chuyện công chúa giả và Mỹ Chân công chúa biến thành nha hoàn bị quốc vương Bắc Thần biết, như vậy…