Vương Ngữ Yên nhìn thấy Quảng Khuynh Diệp, cắn răng cúi xuống hành lễ với hắn. Quảng Khuynh Diệp sắc mặt lãnh đạm, không nói cho Vương Ngữ Yên miễn lễ mà cứ yên lặng nhìn nàng ta. Thời gian trôi qua, cuối cùng hắn mới phất tay, cho nàng ta miễn lễ
"Nghe nói ngươi muốn đem Cầm Lãng đi? Có phải hay không?" hộ vệ nhanh chóng đem ghế đến cho hắn ngồi. Quảng Khuynh Diệp một thân khí tràng mãnh liệt, uy áp của kim đan trung kì tỏa ra, đè nặng lên Vương Ngữ Yên khiến nàng ta phải quỳ xuống, cố kìm nén ngụm máu nghẹn trong cổ họng.
"Thần nữ muốn chuộc thân cho y, đem y về làm phu thị hầu hạ bên người, mong vương gia thành toàn" Vương Ngữ Yên vẫn không thu về vẻ kiêu ngạo ban đầu của mình, cứng rắn nói
"Ha ha ha. Chuộc thân? Cầm Lãng, nàng ta muốn chuộc thân cho ngươi kìa, ha ha ha" Quảng Khuynh Diệp như nghe một câu chuyện hết sức buồn cười, vỗ mấy cái xuống đùi, vừa cười vừa nhìn Cầm Lãng gương mặt đang khó coi vô cùng ở kia.
"Vương tiểu thư hình như có hiểu lầm? Tất cả người ở Quảng Lăng trà quán đều không kí khế ước bán thân, mà là do họ tự nguyện tới đây làm" quản sự trưởng đứng bên cạnh Quảng Khuynh Diệp, hữu lễ nói
"Cái..cái gì!?" Vương Ngữ Yên như không thể tin được, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm quản sự trưởng
"Tiểu sinh quả thực là tự nguyện tới đây hiến nghệ, không hề kí giấy bán thân" Cầm Lãng từ tốn nói, gương mặt tuấn mĩ thủy chung lạnh nhạt xa cách
Vương Ngữ Yên không thể tin nhìn chằm chằm Quảng Khuynh Diệp. Không kí giấy bán thân? Không kí giấy bán thân! Vậy nãy giờ này ta tới đây để làm trò cười sao!? Không..không thể làm trò cười cho thiên hạ như vậy được. Chỉ là một cái Quảng vương mà thôi, gia gia nàng ta đã là nguyên anh kì, còn sợ một cái vương gia kim đan kì sao? Hôm nay dù bất cứ giá nào nàng ta cũng phải đem Cầm Lãng về!
Mắt thấy biểu cảm của nàng ta, Quân Dạ Vu nhìn xuống mà thở dài. Nghiên Thanh cắn một miếng điểm tâm, hờ hững nói :" đúng là háo sắc. Đắc tội hoàng thất, xem nàng ta xử lí thế nào"
"Gia chủ Vương Gia thực lực quả thực hơn người, tuy nhiên so với hoàng thất sâu không thấy đáy kia, cũng có con át chủ bài thực lực không thấp, thậm chí còn hơn Vương gia gia chủ. Vương Ngữ Yên này...đã chọc phải tổ kiến lửa rồi" Nhậm Hoài Phong trào phúng cười, lạnh nhạt nhìn xuống bên dưới
"Chúng ta yên lặng xem diễn biến là được rồi" Quân Dạ Vu nhấp một ngụm trà, chống cằm nhìn xuống.
Vương Ngữ Yên phất tay, ra hiệu cho đám người bên nàng ta xông lên chắn đường, cản lại người của Quảng Khuynh Diệp cùng người của Quảng Lăng trà quán, còn nàng ta thì bắt Cầm Lãng. Mắt thấy không ổn, Quảng Khuynh Diệp định tiến lên giúp Cầm Lãng nhưng không kịp,hắn (CL) đã bị Vương Ngữ Yên bắt lấy.
Vì chênh lệch thực lực, đám người của Vương Ngữ Yên đem đến nhanh chóng đo đất. Quảng Khuynh Diệp nhanh chóng ra hiệu bao vây Vương Ngữ Yên lại, khuôn mặt của hắn lúc này hiện rõ sự tức giận
"Thả Cầm Lãng ra, nếu Vương gia các người còn muốn tung hoành trên đại lục này!" Quảng Khuynh Diệp gằn giọng nói, đáy mắt lóe lên tia thị sát quyết tuyệt
"Hừ...Quảng vương gia, nếu ngài không muốn Cầm Lãng công tử như hoa như ngọc này bị hủy dung, thi mau tránh ra!" Vương Ngữ Yên rút ra một chủy thủ nhỏ, kề sát mặt Cầm Lãng, cao giọng đe dọa.
Quân Dạ Vu cảm thấy thật thương cảm cho vị cô nương này. Trí thông minh khi gặp trai đẹp đều biến mất hết sao?? Cầm Lãng kia, đúng là lam nhan họa thủy mà
"Uây, cô nương. Tại hạ hảo ý nhắc nhở một câu nhé, đừng vì một phút bốc đồng mà khiến cả gia tộc chịu thiệt. Trai đẹp trước mắt quả thực mê người, nhưng không có sánh được với lợi ích gia tộc đâu"
Quân Dạ Vu từ lầu hai nói vọng xuống. Phượng mâu tĩnh lặng nhìn Vương Ngữ Yên, khóe môi cong nhẹ.
Vương Ngữ Yên ngước lên nhìn, để xem ai là người nói. Đập vào mắt nàng ta là một thiếu niên dung mạo tuyệt mĩ, thần nhân phẫn hận. Ngay lúc đó, Vương Ngữ Yên cảm giác tim đập chệch đi một nhịp. Nàng ta chợt bừng tỉnh, nhớ đến lời Quân Dạ Vu vừa nói mà trầm tư trong giây lát, hộ vệ thân tín của Quảng Khuynh Diệp cũng nhân cơ hội đó mà cướp Cầm Lãng về.
"Đại sư huynh, nhị sư huynh, chúng ta đi chỗ khác chơi đi?" Quân Dạ Vu đặt chén trà xuống bàn, cầm lấy đấu nạp đứng lên chuẩn bị rời đi. Nhậm Hoài Phong móc bạc ra đặt lên bàn, rồi cũng đội đấu nạp lên, rời đi. Nghiên Thanh còn vội cầm lấy vài miếng điểm tâm nhét vào miệng rồi mới chịu đi khỏi.
Quảng Khuynh Diệp nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, nhìn sang hộ vệ đứng bên cạnh ra hiệu, hộ vệ kia hiểu ý, vụt một cái liền biến mất.