Khi Quân Dạ Vu tỉnh lại, mặt trời đã xuống lưng chừng núi. Hắn đảo mắt nhìn quanh gian phòng hắn đang ở, đồ vật trong phòng cũ kĩ vô cùng. Khuôn mặt tỏ vẻ trấn định lạnh nhạt, mà trong đầu không ngừng phun tào, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Đại não không ngừng trào ra các giả thuyết liên quan, và giả thuyết duy nhất mà hắn cảm thấy thuyết phục nhất, chính là bản thân đã xuyên không.
Hai tay chống xuống đất để đứng lên, Quân Dạ Vu lại bất ngờ phát hiện, bàn tay của bản thân đã bị thu nhỏ lại. Hốt hoảng chạy đi tìm gương, hắn tự nhìn lại bản thân trong gương đồng một lượt. Gương đồng phản chiếu hình ảnh của một nam hài khoảng bảy tuổi, khuôn mặt nhọ nhem bẩn thỉu, duy chỉ có đôi mắt phượng màu phỉ thúy trong trẻo, sánh rực rỡ như chứa cả tinh hà là nổi bật hơn cả, trên người mặc một bộ y phục bằng vải bố cũ kĩ, người gầy còm. Thân là một bác sĩ đa khoa, không khó để nhận thấy thân thể này bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Lại nhớ đến bản thân kiếp trước, một bộ dáng hào hoa phong nhã, là soái ca vạn người mê nhưng lại đoản mệnh chết sớm, không xuyên vào vương tôn quý tộc hay thế gia công tử mà lại xuyên vào thân xác của một con ma bệnh, điều này khiến Quân Dạ Vu thổn thức không thôi, quyết tâm vỗ béo thân thể ốm yếu này của bản thân, sống một cuộc sống an nhàn vô lo vô nghĩ.
Bình luận truyện