Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 90: Hoắc Cương Tưởng Bân



Edit: Mạc Thiên Y

Sáng sớm, vạn vật vừa thức giấc, sương sớm tràn ngập, trên núi Phố Sơn vốn yên tĩnh không tiếng động bỗng truyền đến từng trận tiếng vó ngựa, đợi tới gần nhìn, ra là mười mấy con ngựa vạm vỡ phóng đến.

“Ha ha ha ha, thống khoái, đã lâu không có phi ngựa rồi, kỹ thuật của ta cũng sắp lụt nghề đến nơi!” Người nói chuyện là một trung niên cao gầy, y cưỡi trên lưng một con ô vân đạp tuyết, vừa vung roi vừa cười sang sảng nói.

“Giờ cũng chẳng còn giống như Giao long trên ngựa năm ấy nữa rồi.” một đại hán áo lông cừu sóng vai chạy cùng y cười ha ha trêu chọc nói.

“Già rồi, già rồi, không thể so với năm đó rồi!” gã người gầy lắc đầu: “Hoắc huynh, cái sơn trang của huynh còn xa lắm không?”

“Rẽ vào khúc cua này là tới rồi.”

Đại hán áo lông hất roi chỉ một cái: “Tưởng lão đệ, chúng ta đua xem ai đến trước? Thế nào”

“Đua thì đua, chẳng lẽ còn sợ ca ca?”

Mười mấy con tuấn mã hóa thành từng dải bụi mù, dẫm trên mặt đất tuyết mịn, trong nháy mắt liền biến mất tại lưng chừng núi. Một lát sau, một tòa sơn trang bằng gỗ quả nhiên xuất hiện ở trước mắt, mà nơi cửa đang đứng một người, thấy bọn họ đến, không nhanh không chậm đi tới trước mặt, chắp tay nói: “Hoằng Chân bái kiến cữu cữu.”

Chẳng phải Yến Hoằng Chân thì là ai?

“Cháu trai ngoan, mau mau ra mắt Tưởng thế bá của con, hắn cùng với mẫu thân con cũng là người quen cũ đó.”

Yến Hoằng Chân tất nhiên làm lễ ra mắt một phen, Tưởng Bân kia nhìn thấy tướng mạo Yến Hoằng Chân, bấy giờ sững sờ cả người, sau khi quan sát kỹ mới quay sang Hoắc Cương cảm thán: “Đây là con trai Hân Đình ư? Lớn lên quả thật giống Nghĩa Sơn như đúc.”

Nghĩa Sơn chính là tên tự của Yến Hạo Nhiên – cha của Yến Hoằng Chân.

“Đừng nhắc đến cái con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa kia nữa.” Hoắc Cương không vui liếc mắt khinh thường: “Tính cách thằng bé này ấy mà giống nhà họ Hoắc chúng ta.”

Ân ân oán oán giữa hai nhà Yến – Hoắc, kể cả Bao Thanh Thiên tái thế, cũng khó mà phán quyết rõ ràng, Tưởng Bân có lẽ cũng biết rõ điểm này, nghe vậy chỉ lắc đầu. Được Yến Hoằng Chân dẫn đường, mọi người tiến vào sơn trang, Hoắc Cương gần như là không kịp đợi nói: “Cháu ngoan dẫn cữu cữu con đi ngâm cái gì mà ôn tuyền giải mệt kia đi, ta xem thử rốt cuộc có thần kỳ như vậy hay không.”

Sơn trang mà Yến Hoằng Chân dẫn bọn họ tới là chỗ có con suối tốt nhất cả Phố Sơn, hắn đã mời thợ thủ công đào dọc theo nguồn suối, đào ra một cái ao vuông vắn dài tầm bảy tám trượng, trong ao nước suối cuồn cuộn, cách từ xa đã có thể nghe thấy mùi lưu hoàng. Mà thần kỳ hơn là, dù trong ao này có luồng nước nóng chảy qua, song bên cạnh ao vẫn tích đầy tuyết trắng, trên tuyết lại là mười mấy gốc mai được Yến Hoằng Chân sai người nhổ đến trồng. Sự đối lập giữa lạnh và nóng, đông và hạ, tại giờ khắc này đặc biệt hài hòa, cũng phá lệ khiến người kinh ngạc.

Khoan hãy chuyện trò, hai người Hoắc Tưởng cởi quần áo, chỉ quấn tấm khăn trắng dưới hạ thân liền xuống nước, cả sơn trang này ngoài chủ nhân là Yến Hoằng Chân ra thì không có lấy một gã rảnh rang, do đó hắn liền đảm nhiệm công việc “sai vặt”, ở bên cạnh hầu hạ.

“Thật con mẹ nó nóng a!” Hoắc Cương chậc chậc chép miệng: “Cơ mà trái lại rất thoải mái.”

“Cổ thư có ghi, ôn tuyền có hiệu quả hoạt gân thông huyết, tiêu trừ mệt nhọc, nếu ngâm lâu dài đối với thân thể rất có lợi, trước kia lúc theo Hoàng thượng nam chinh bắc chiến, quả thật từng ngâm một lần ở nơi khác, không ngờ tới ở cái nơi cách kinh thành gần như vậy, cũng có con suối nóng này.” Tưởng Bân khoan khoái thở hắt ra một hơi, trước kia y đánh trận trên người cũng lưu lại không ít ám thương, lúc này ngâm một chút, liền cảm giác đặc biệt dễ chịu.

“Nếu Tưởng thế bá thích, cứ việc sai người dựng một cái sơn trang trên núi này.” Yến Hoằng Chân bên cạnh cười đon đả nói: “Cả quả núi Phố Sơn đều được cháu mua rồi, là của nhà mình, cứ việc dùng!”

Tưởng Bân mở mắt ra, nhìn nhìn hắn, một lát sau khẽ gật đầu rồi cười với hắn.

“Tiểu tử thúi này, sao chỉ biết vuốt râu hắn, chả thấy biếu ta cái sơn trang nào cả?” Hoắc Cương giận dữ, nắm một cái khăn lông liền ném tới phía Yến Hoằng Chân.

“Hì hì, ai bảo Tưởng thúc là thượng cấp của cháu, cháu không vuốt râu thúc ấy, còn có thể vuốt râu ai?” Yến Hoằng Chân cười ha ha một tiếng, lanh lẹ né người chạy biến ra ngoài.

“Tên tiểu tử thúi này lẩn còn nhanh hơn khỉ! Rõ thương nó công toi mà!” Hoắc Cương vẫn khó chịu lầm bầm.

Tưởng Bân lắc lắc đầu, nhấp chén rượu ngon trong tay, thần thái khoan khoái trước nay chưa từng có.

Hai người vốn là bạn tốt nhiều năm, năm đó trên chiến trường cũng từng có tình nghĩa sống chết, vì thế giữa họ rất thân thuộc, mà bạn cũ ở cùng nhau phần lớn đều thích nhớ lại chuyện cũ, hai người họ cũng không ngoại lệ.

Hoắc Cương tựa trên thành đá, giận dữ nói: “Aiz, loáng cái đã nhiều năm như vậy rồi, giờ ngẫm lại, vài ba lão bằng hữu trước kia, bây giờ cũng chỉ còn lại đệ với ta thôi.”

Tưởng Bân nghe vậy, trên gương mặt vốn gầy gò cũng lộ vẻ nặng nề, khác với Hoắc Cương lỗ mãng, phần lớn thời gian y đều trầm mặc suy nghĩ là nhiều, bằng không cũng không ngồi lên nổi cái vị trí “Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ” chết người này. Nhưng lúc này, thân thể ngâm giữa mây khói của nước nóng, bên cạnh lại là hảo hữu chí giao, cho dù cẩn thận như y, cũng không nhịn được nói ra mấy lời thật lòng.

“Đúng vậy a, chỉ còn lại hai lão già chúng ta thôi.” Tưởng Bân thở dài nói.

“Hoàng thượng thật sự là quá mức ngoan độc rồi!” Hoắc Cương đập xuống mặt nước, oán ý khó nhẫn mà nói: “Hắn đã quên lời thề hứa hẹn ban đầu, thiên hạ này là do chúng huynh đệ dùng mạng đạt được, thế nhưng đến cuối cùng, bọn họ không có ngã dưới gót sắt của Thát Tử, ngược lại chết dưới đao của người nhà mình. (MTY: Thát Tử: thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay)

Nếu là người khác nói lời này trước mặt y, Tưởng Bân không nói hai lời, nhất định sẽ cho đối phương máu tươi tại chỗ, lại diệt ngũ tộc hắn, nhưng đối phương vừa vặn là Hoắc Cương, cho nên đến cuối cùng, y cũng chỉ thở dài một tiếng: “Một tướng công thành vạn cốt khô a!”

Những cốt khô này không chỉ là kẻ địch, mà còn có người nhà mình.

“Kỳ thật ngẫm kỹ lại, huynh khi ấy bị biếm khỏi kinh chưa chắc là chuyện xấu, chí ít thoát được vụ án “Trùng Dương hành thích”, phải biết là, khi ấy có những mấy vạn người bị liên lụy vào.” Vụ án Trùng Dương, Chu Trọng Quốc giết sạch khai quốc công thần, tuy đã bảo đảm quyền lợi của mình, nhưng rốt cuộc để lại tiếng xấu thiên cổ, cũng làm rét lòng rất nhiều người. Sau đó, vì bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, Chu Trọng Quốc lôi Mao Củ – một Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tiền nhiệm đẩy ra gánh tội thay, chính là tại Ngọ môn, để gã bị hình phạt lăng trì. Mèo khóc chuột, làm người kế nhiệm, trong lòng Tưởng Bân dĩ nhiên không có bao nhiêu dễ chịu.

“Hừ… hắn không phải là sợ sau khi mình chết rồi, hoàng đế kế nhiệm không chèn ép được những lão già kia thôi!” Hoắc Cương đỏ mắt nói: “Chính hắn tâm thuật bất chính, ấy mà làm hại các huynh đệ chết thảm, ta thật sự là hối hận, lúc trước sao mắt lại bị mù, đi theo một chủ tử như vậy, phụ thân và muội muội còn vì thế mà bồi mạng, thật là không đáng, không đáng a!”

Lòng người đen tối chính là như thế, kể cả ngươi trước kia từng cứu mạng ta, nhưng ngày hôm nay một khi đã gây trở ngại lợi ích của ta, thì cũng giết không tha, gì mà ân a, tình a, có thể đáng cái gì?

“Hoắc Huynh, cẩn trọng lời nói!” mặt Tưởng Bân biến sắc, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo.

“Chẳng qua là cùng huynh đệ ngươi tán gẫu chút thôi, sao thế, ngươi sẽ nói ra ngoài à?” Hoắc Cương mới không sợ y, liếc mắt một cái, dáng vẻ bất cần.

Tưởng Bân nghe vậy cười khổ: “Huynh ấy, nói chuyện vẫn cứ không kiêng kỵ như vậy.”

“Đó là bởi vì huynh đệ ta mới nói lời thật, nghĩ rằng giết sạch những lão già như chúng ta rồi, giang sơn của nhà họ Chu hắn liền có thể thiên thu vạn đời ư? Không nói bọn Thát Tử vốn luôn nhăm nhe ngóc đầu trở lại, chỉ riêng mấy đứa con của hắn thôi, cũng không phải đều là đèn cạn dầu hết sao. Cứ chờ xem, sớm muộn gì cũng loạn cả lên cho coi, Tưởng lão đệ cẩn thận một chút, cũng ngàn vạn lần chớ bước lên con đường cũ của Mao Củ a!”

“Được rồi! Hoắc huynh sao càng nói càng đại nghịch bất đạo? Lời này nếu để kẻ khác nghe thấy có thể sống được sao, huynh dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa cháu trai bảo bối kia của huynh chứ? Vạn lần đừng hủy tiền đồ của nó a.” Tưởng Bân thở dài nói.

“Ha ha ha, có Thế thúc ngươi ở đây, còn sợ không có tiền đồ sao?” Hoắc Cương lộ vẻ mặt cười đểu trêu ghẹo nói.

Tưởng Bân sững người, đưa ngón tay ra, chỉ chỉ hắn, liên tục cười khổ nói: “Huynh a, huynh a, hóa ra là đặt cái lồng này chờ ta vào…”

Hai vị lão hữu ngâm ôn tuyền cả một canh giờ mới ra khỏi ao, mặc quần áo xong, cũng không vội vào phòng, ngược lại đi tản bộ gần đó. Đang đi tới, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng quyền thịt đánh nhau, hai người liếc nhau, đi về phía đó, chỉ thấy mười mấy hộ vệ y mang đến, đều vây thành một vòng, mắt không chớp ngó chừng hai người ở giữa. Hai người kia đang thần tốc giao thủ, quyền ảnh tung bay, xuất thủ như gió, ai nấy quả là một tay hảo thủ. Một lát sau, thắng bại đã phân, Yến Hoằng Chân ngẩng đầu mà đứng, chung quanh bọn hộ vệ cùng trầm trồ khen ngợi.

“Ngón Hoắc gia quyền này, quả là Tam Vị tinh túy thâm sâu a!” Tưởng Bân khen lớn một tiếng, y chính là bậc thầy lõi nghề, liếc mắt đã nhìn ra mức độ nông sâu của Yến Hoằng Chân, với độ tuổi hiện giờ của hắn, có thể có một thân bản lãnh như vậy, đã rất là cao a.

“Ha ha ha, tiểu tử này thiên tư dị bẩm, cốt cách kinh kỳ, sinh ra đã là nhân tài luyện võ, đệ còn chưa biết đâu, người ta ấy mà ở năm sáu tuổi, dưới tình huống không ai chỉ dạy, nhìn bí tịch tự mình luyện, thế mà cũng không luyện chết nó, đệ nói có lợi hại hay không?”

Tưởng Bân nghe thế cũng kinh ngạc, đúng vậy, thế mà cũng không luyện chết hắn, xác thật mạng đủ lớn.

Hai người vừa lên tiếng, mọi người còn lại dĩ nhiên tới bái kiến, Tưởng Bân hỏi mới biết được, thì ra là mọi người đang chờ chực bên ngoài, trong lúc rảnh rỗi liền nổi hứng so tài. Ai dè, cái tên “đồng nghiệp” Yến Hoằng Chân này thật sự có bản lĩnh, liên tiếp đánh bại bảy tên hảo thủ, mọi người càng hưng trí, liền so đấu luôn.

“Tốt tốt tốt!” Tưởng Bân cười to nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nếu Hoắc lão gia tử trên trời có linh, nhìn thấy cháu ngoại mình luyện Hoắc gia quyền tiến dần từng bước như thế, chắc chắn sẽ nốc cạn một chén lớn.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv