Edit: Mạc Thiên Y
Trong nháy mắt chị dâu em chồng liền vật nhau ra đánh lộn, ngay cả đứa bé trong ngực Vương Ngũ Nương cũng bị ném qua một bên, nằm trên mặt đất khóc dữ dội, ầm ỹ như vậy, rất nhanh đã dẫn Bì thị ra ngoài, chỉ thấy mụ thân hình còng xuống, hai bên tóc mai hoa râm, cả người toát ra tuyệt vọng u sầu. Thấy người tới là Vương Ngũ Nương, đôi mắt đờ đẫn của mụ hơi phát sáng, đi lên trước, nạt một tiếng: “Đánh cái gì mà đánh, muốn chết à!”
Điền thị biết mụ thiên vị con gái, lập tức phun nước bọt, mắng: “Chẳng qua là quả phụ chết chồng, lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ ở đây giả vờ giả vịt cái gì, cũng chẳng nhìn thử mình có đức hạnh gì. Nếu tôi là cô, đã sớm tìm cái giếng nhảy rồi, biết đâu người ta còn có thể dựng cho cô cái bảng trinh tiết không chừng!”
Bì thị nghe lời này, trong lòng không khỏi chấn động, lại nhìn Vương Ngũ Nương, quả nhiên trên eo buộc khăn tang, không khỏi run giọng nói: “Ngũ nương à, thế này là sao?”
Không đợi Vương Ngũ Nương mở miệng, Điền thị bên cạnh đã hả hê đem chuyện Huyện thái gia đã chết, nói huỵch toẹt ra. Bì thị vì chuyện của Vương Lục Lang đã chịu đả kích, bây giờ lại nghe thấy con rể chết rồi, càng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, trước mắt từng trận biến thành màu đen.
Không nói đến Bì thị lần nữa bị đả kích. Mà nói đến Vương Đại Lang ôm Tề Phương đi xem đại phu, chạy vội chạy vàng rốt cục tại lúc sắc trời tối mịt, đã đến được trấn Long Tuyền, lang trung trong y quán kia quả thật cao siêu hơn Vu lang trung của Vương Gia Ao, liên tục cho uống mấy chén thuốc cuối cùng kéo lại được mạng Tề Phương. Vương Đại Lang đi vội, không mang nhiều tiền, loay hoay sáng giờ đã dùng hết ngân lượng, thế là bèn dặn dò Tề Mai Mai nói mình trở về lấy tiền, bảo cô bé cùng Tề Phương tạm thời ở lại y quán dưỡng bệnh.
Tề Mai Mai tất nhiên là ngàn mốt vạn nguyện ý, trong lòng cô đã quyết định, lần này đi ra ngoài là không bao giờ trở về nữa. Kể cả có ăn xin bên đường, cũng dễ chịu hơn là ở nhà họ Vương bị ngược đãi chết.
Cô thật sự chịu đủ rồi!!!
Cứ thế, lại qua ba bốn ngày, bệnh của Tề Phương đã có chuyển biến tốt, người cũng thanh tỉnh lại. Tề Mai Mai bèn nói ra quyết định của mình, Tề Phương vốn không đồng ý, thị đã quen “ép dạ cầu toàn”, chỉ cầu có một tấm ngói che thân như vậy đủ rồi. Nhưng không chịu nổi con gái năm lần bảy lượt hết lời van nài, mềm lòng bèn mơ hồ đáp ứng. Tề Mai Mai cũng là một đứa quả quyết, tự mình trở về Vương Gia Ao một chuyến, tìm đến Tô Tuệ Nương, cũng không biết hai người ở trong phòng nói gì đó, đợi đến lúc cô bé đi ra, trong tay đã có thêm ba mươi lượng bạc. Rồi sau đó, tại trấn Long Tuyền thuê một gian phòng cực đơn sơ, hai mẹ con chuyển vào. Đợi lúc Vương Đại Lang lại đến tìm, thì đã ngay cả cái bóng cũng không tìm được.
Năm tháng dằng dặc trôi qua trong nháy mắt, xuân đi thu về, hoa nở hoa tàn, đảo mắt đã qua hai năm.
Một ngày nọ, Tô Tuệ Nương tỉnh lại từ trong mơ, lười biếng duỗi người, mang giày xuống giường, chuẩn bị rửa mặt. Ngồi trước gương đồng mờ đục, nàng nhẹ nhàng chải mái tóc đẹp, giương mắt liền nhìn thấy bóng người trong gương, tính toán số tuổi mình năm nay đã mười bảy, đang độ cảnh xuân tươi đẹp, hơn nữa trong hai năm này dung mạo nàng đã phát sinh biến hóa cực lớn. Khác xa với giai nhân xinh xắn thanh tú trước kia, Tô Tuệ Nương mập lên, nhìn từ xa như một trái vải trắng bóc, là “châu tròn ngọc sáng” như thế. Vươn tay, nhéo nhéo một khối thịt bên hông mình, Tô Tuệ Nương hài lòng gật đầu, mập tốt hơn a, khỏe mạnh hơn.
Búi tóc xong, dùng một cây trâm bạc kẹp chặt, Tô Tuệ Nương đứng lên, ra khỏi cửa phòng. Lúc này, Lâm thị đang ngồi trên bậc cửa phòng bếp cho đám gà ăn. Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Tuệ Nương, không khỏi xoay người lại hớn hở nói: “Con xem này, gà nhà chúng ta ăn nhiều thật đấy, năm nay mẹ tính nuôi thêm hai chục con nữa, đến lúc đó có thể thêm nhiều bạc đây.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cười cười, về mặt này trước giờ nàng sẽ không trái ý Lâm thị, bèn thuận miệng nói: “Được, đều nghe mẹ.”
Lâm thị nghe vậy, nụ cười trên mặt không khỏi càng sâu.
Tô Tuệ Nương nhìn một vòng trong sân, thấy trong ổ chó đã không có bóng dáng của Tiểu Hắc, biết là được Vương Thất Lang dẫn ra ngoài, cũng không để ý nữa, xoay người vào bếp bắt đầu rửa tay nấu canh. Nấu nước cho gạo vào, nấu được một nồi cháo loãng, lại lấy bánh bột của ngày hôm trước chưa ăn hết ra hâm nóng, cắt nhỏ rau hẹ, làm món trứng tráng rau hẹ, lại từ trong mấy cái vò dưới cùng chạn tủ lấy dưa muối ra, là dưa muối từ cuối năm rồi, Tô Tuệ Nương muối rất nhiều, cho nên đến bây giờ cũng chưa ăn hết, theo thứ tự là đậu đũa, dưa chuột và cả nấm quạt muối.
Nửa giờ sau, làm xong bữa sáng, Tô Tuệ Nương mang chén đĩa bày lên bàn trên giường ấm, Lâm thị rửa tay đến hỗ trợ, Vương Thất Lang cũng đúng giờ xuất hiện. Bây giờ cậu bé đã mười tuổi, sớm biến thành một thiếu niên lang tuấn mỹ, có điều diện mạo thằng nhóc này có chút nữ tính, diễm lệ có thừa, nam tính ấy mà kém một chút, đây cũng là điểm cậu buồn bực mấy năm nay.
Cả nhà đang ăn sáng, Tô Tuệ Nương như sực nhớ ra gì đó, nói với Vương Thất Lang: “Hôm nay đệ được nghỉ học à?”
“Dạ!” Vương Thất Lang vừa nuốt màn thầu trong miệng, vừa gật đầu.
“Vậy cùng tỷ lên thị trấn đi!” Tô Tuệ Nương nói.
Vương Thất Lang dĩ nhiên đồng ý.
Lâm thị bên cạnh lại có chút lo lắng thở dài, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Văn nhi sao rồi… rốt cuộc có thi đậu hay không a!”
Năm ngày trước Tô Văn đã lên đường Kiếm Nam đến thủ phủ tham gia thi phủ ba năm một lần, nếu có thể đậu, bản thân sẽ có công danh tú tài. Một bước này chẳng những có quan hệ đến tiền đồ của cậu, mà đối với cả nhà họ Tô mà nói cũng có thể nói là cơ hội xoay chuyển vận mệnh, Lâm thị sao có thể không lo lắng chứ.
“Hắn có thể thi đậu!” Trả lời Lâm thị chính là Vương Thất Lang, chỉ thấy cậu không khách khí chút nào liếc mắt khinh thường nói: “Chỉ là một tú tài mà thôi.” Mặc dù thái độ ác liệt, nhưng lần này ngôn ngữ đã thẳng tới tâm tư Lâm thị, nghĩ tới con trai mình đã khắc khổ ra sức học hành như vậy, lần này có thể thi đậu trong lúc nhất thời, tâm tình tất nhiên khá hơn nhiều.
Tô Tuệ Nương nhìn thấy cảnh này, khẽ mỉm cười một cái, lại không nói gì.
Để Lâm thị ở lại trông nhà, Tô Tuệ Nương cùng Vương Thất Lang ngồi xe trâu đến trấn Long Tuyền, sau khi đến nơi, hai người thẳng đường đi đến phía tây, chẳng bao lâu, rất nhiều con phố xen kẽ ngang dọc như răng nanh của hai con chó giáp nhau liền xuất hiện trong tầm mắt, hai người một đường ngoằn ngoèo, bấy giờ mới dừng bước trước một cửa tiệm ăn, còn chưa đi vào, từng âm thanh huyên náo đã truyền vào tai, một tiểu nhị trên cổ vắt khăn cười híp mắt ra đón, thấy người tới là Tô Tuệ Nương, lưng không khỏi cúi thấp hơn: “Bà chủ, ngài đã tới!”
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười một cái, bước chân không ngừng vừa đi vào trong vừa hỏi: “Mai Mai có ở đây không?”
“Bẩm bà chủ, thiếu chưởng quỹ đã ra ngoài nhập hàng rồi, sắp về tới đấy ạ.”
Cửa tiệm này có tên là “Thực vi thiên”, tại vùng phía tây trấn Long Tuyền này cũng là một nơi có chút danh tiếng, nó chủ yếu kinh doanh một loại thức ăn tên là “lẩu”, vì ăn rất ngon mà lại không quá đắt, do đó tiệm vừa khai trương đã được mọi người hoan nghênh. Mà Tô Tuệ Nương chính là chủ nhân của tiệm này, nói chính xác là “người bỏ vốn.” Trong tiệm diện tích ước chừng một trăm mét vuông, chia trên dưới hai lầu. Vừa bước vào đã có cảm giác xanh mướt phả vào mặt, bởi vì nơi này vị trí từng cái bàn đều được sắp xếp trước cả, lại dùng trúc làm rèm ngăn cách, để lại cho khách không gian riêng tư cực tốt. Hiện tại vừa đúng giữa trưa, trong tiệm trái phải thực khách đã chiếm hết bảy phần, trên lối đi giữa, thỉnh thoảng có tiểu nha hoàn ăn mặc đồng nhất qua lại bưng thức ăn lên. Tô Tuệ Nương không muốn ở đây cản trở, bèn dẫn Vương Thất Lang đi tới hậu đường, hai người ngồi một lúc không bao lâu ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một thiếu nữ gầy nhỏ, song vẻ mặt quật cường cước bộ nhẹ nhàng đi đến.
“Dì Tô, dì đã đến rồi!”
Thiếu nữ này chính là Tề Mai Mai.
Tô Tuệ Nương cười chào một tiếng, Tề Mai Mai ngồi xuống cạnh nàng, hai người nói chuyện một hồi, cô bé liền nhìn qua Vương Thất Lang sau đó quay đầu nói nhỏ với Tô Tuệ Nương: “Sao lại dẫn hắn theo?”
“Làm sao, ta tới không được à?” Vương Thất Lang thính tai, lập tức cau mày hỏi.
Tề Mai Mai rụt vai, lầm bầm: “Hét cái gì, cổ họng lớn là giỏi à?”
“Ngươi nói cái gì?” Vương Thất Lang híp mắt.
Tề Mai Mai co rụt càng lợi hại hơn.
Nhìn một màn trước mắt, Tô Tuệ Nương cầm khăn che miệng, cười một tiếng. Cũng không biết sao, hai cô cậu này cứ như oan gia kiếp trước, nhìn nhau không vừa mắt, lần nào gặp cũng muốn đâm đối phương vài cái. Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, nụ cười bên mép càng sâu.
Sau khi cười đùa một lúc, về lại chuyện chính, Tề Mai Mai đưa cho Tô Tuệ Nương một quyển sổ sách dày, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đây là chi tiết chi tiêu một tháng này của Thực Vi Thiên chúng ta, mời bà chủ xem qua.”
Tô Tuệ Nương cười nhìn cô bé một cái, sau đó nhận lấy sổ sách, lật xem kỹ lưỡng, nàng tinh thông quản lý tài vụ, xem sổ sách gì đó tất nhiên không thành vấn đề. Sau khi xem từ đầu tới đuôi, Tô Tuệ Nương hài lòng gật đầu: “Tháng này lời một trăm mười bốn lượng bạc, thật không tệ. Mai Mai, cháu làm rất tốt.”
Tề Mai Mai nghe vậy cười cười, nghĩ thầm, chị đây kiếp trước làm trong ngành ăn uống, sao có thể không làm tốt được.
Nhìn tiểu cô nương cười mà không nói trước mắt, trong lòng Tô Tuệ Nương quả thật có chút cảm thán. Hai năm trước cô bé mượn mình ba mươi lượng bạc, ban đầu là mở một quầy vằn thắn cực nhỏ trên trấn, bởi vì nước súp rất ngon, làm ra vằn thắn ngon vô cùng, cho nên không quá nửa năm đã trả lại toàn bộ số tiền mượn Tô Tuệ Nương. Không chỉ có thế, cô bé còn cố gắng chèo kéo Tô Tuệ Nương nhập cổ phần, hy vọng hai nhà hợp tác cùng nhau làm ra tiền.
Nếu là người bình thường, chắc chắn là sẽ không đồng ý đi buôn bán với một tiểu nha đầu, nhưng trong lòng Tô Tuệ Nương biết, trong thân thể cô nương này cất giấu linh hồn gì, vì lẽ đó nàng chưa từng xem cô ta là trẻ con, hơn nữa Tề Mai Mai dùng hành động thực tế, chứng minh mình thật sự có vài phần tài cán làm ăn buôn bán. Tô Tuệ Nương suy tính mấy ngày, cuối cùng quyết định bỏ vốn ba trăm lượng bạc, mở ra tiệm Thực Vi Thiên này.
Nàng phụ trách bỏ tiền.
Tề Mai Mai phụ trách bỏ sức.
Tất cả số tiền kiếm được, hai nhà chia đôi.
Xem tình hình kinh doanh hiện tại, quyết định ban đầu của Tô Tuệ Nương là chính xác cỡ nào.