Edit: Mạc Thiên Y
Nghe những lời thím Ba nói, trong lòng Lâm thị chợt động, cảm thấy đối phương nói rất đúng.
“Cô cũng biết Tuệ Nương là đứa có chủ ý, chuyện này phải được nó đồng ý mới được.” Sau một lúc lâu, Lâm thị thở dài nói.
“Từ xưa đến nay hôn nhân đại sự, đều là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nó một đứa con gái làm gì mà chủ ý?” thím Ba không thèm để ý khuyên nhủ: “Nhân lúc nó còn trẻ, tìm một người đàn ông thành thật đáng tin, lúc đó có thể cáng đáng gia đình thì mới tốt được a.”
“Haizzz! Tuệ Nương vừa bị nhà họ Vương bỏ, bây giờ đã gấp tìm người khác, cái này, cái này truyền ra không được tốt, hay là qua một năm rưỡi nữa rồi nói sau!” Lâm thị rốt cuộc không dám tự mình làm chủ, chỉ lấy mấy lời qua loa lấy lệ, thím Ba nghĩ cũng đúng là có chuyện đó, bèn gác đề tài này, ngược lại nói đến chuyện khác. Đương lúc hai người âm thầm suy nghĩ cho chuyện hôn nhân đại sự của Tô Tuệ Nương, bên cạnh đó, một gia đình khác cũng đang thương lượng chuyện tương tự.
“Cái gì? Gả muội muội con đi làm thiếp?” Bì thị trợn tròn hai mắt, mặt đầy kinh ngạc nhìn con trai thứ hai, đầu lắc như trống bỏi: “Không được, không được, tuyệt đối không được.”
“Mẹ, mẹ thì biết cái gì!” Vương Nhị Lang phe phẩy cây quạt trong tay, khóe miệng nhếch lên độ cong đắc ý: “Nơi muội muội gả đến ấy thế mà không phải là thiếp bình thường, mà là thiếp của Huyện thái gia chúng ta ấy nhé!”
Nghe thấy ba chữ “Huyện thái gia”, da mặt Bì thị đột nhiên run lên, trong mắt lóe lên tia do dự, nhưng dầu gì mụ vẫn xót con: “Nhị Lang à, mẹ vậy mà nghe nói, Huyện thái gia năm nay đã 52 rồi, hơn nữa cũng đã cưới tám phòng di nương.”
“Đàn ông có quyền thế cưới thêm mấy phòng thiếp thất thì thế nào?” Vương Nhị Lang phản bác: “An huyện lệnh kia có quyền có thế, ở trong Long Tuyền Trấn và mười hai thôn cấp dưới ấy thế mà là một người đỉnh đỉnh quyền thế. Mẹ, nếu muội muội gả cho lão thì sẽ có núi vàng núi bạc ăn không hết, vải vóc lụa là dùng không xuể, chẳng phải con bé luôn muốn làm thiếu phu nhân sao? Đây đúng là cơ hội đấy!”
Bì thị nghe vậy quả nhiên động lòng, Vương Nhị Lang thấy thế lập tức còn bồi thêm: “Mẹ, An huyện lệnh kia đã đồng ý với con, nếu hai nhà chúng ta kết thông gia, sẽ cho con đến nha môn làm chủ bạc, tiền đồ của nhi tử cũng được lên hương rồi.”
“Thật sao?” Bì thị nghe thế hai mắt vụt một cái trợn lên to thấy rõ, Vương Nhị Lang mặt đầy đắc ý gật gật đầu, Bì thị thấy vậy hưng phấn đến đỏ cả mặt mày, lúc định nói gì đó, một bóng người đã xoạt một cái vén rèm chui vào, chính là Vương Ngũ Nương.
“Mẹ, con nguyện ý gả cho Huyện thái gia làm thiếp!” cô đứng ngoài cửa nghe đã lâu, lúc này chỉ cảm thấy đây là cơ hội tốt cho mình bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng, nào có thể cam tâm bỏ qua. Ngay cả đương sự đã nói như vậy, Bì thị liền vui vẻ biết thời biết thế, Vương Nhị Lang thấy thế lại càng cao hứng, hắn cười từ trong tay áo lấy ra một cái vòng ngọc phỉ thúy tỉ lệ mười phần, lồng vào cổ tay Vương Ngũ Nương: “Ngũ muội, đây là sính lễ Huyện thái gia tặng muội, mau nhìn xem có thích không?”
Vương Ngũ Nương sao lại không thích, cô ta hai mắt sáng lên nhìn vòng tay kia, kinh ngạc gần như muốn hét ra miệng.
“Ôi chao mẹ ơi, cái vòng này tính sao cũng đáng năm mươi lượng bạc đấy nhỉ!” Bì thị trông mà thèm chảy nước miếng: “Thật không hổ là Huyện thái gia a, ra tay đúng là phóng khoáng.”
“Đây thì đã là gì!” Vương Nhị Lang cười to nói: “Mẹ, chỉ cần tiểu muội gả đến đó, được Huyện thái gia yêu thích, mấy thứ đồ này về sau chúng ta muốn bao nhiêu mà chẳng có, còn sợ không đủ sao?”
“Giàu to rồi, giàu to rồi, con gái à, về sau tất cả chúng ta đều nhờ cả vào con đấy!” Giờ này khắc này, Bì thị đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng nhà mình sắp thăng quan tiến chức, hưng phấn đến run cả người.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi!” Vương Ngũ Nương vuốt chiếc vòng trên cổ tay, cười phải gọi là ‘đường làm quan rộng mở’: “Với tài mạo của con chắc chắn sẽ chiếm được lòng của Huyện thái gia, mẹ à, chờ hưởng phúc đi!”
Chuyện Vương Ngũ Nương gả cho Huyện thái gia làm thiếp, không đến hai ngày, cả Vương Gia Ao đều biết, lúc truyền đến tai Tô Tuệ Nương còn có phần khiến nàng hơi kinh ngạc. Không vì cái gì khác mà là vì vị Huyện thái gia này, bởi Huyện nha môn ở trên trấn Long Tuyền, cho nên chuyện liên quan đến vị lão gia này có thể nói là đồn đãi rất nhiều, trong đó nổi danh nhất chính là vị lão gia này đến bây giờ đã cưới tổng cộng tám bà vợ bé, dĩ nhiên đó cũng không phải điểm quan trọng nhất, mà điểm chính là tám bà vợ bé này sinh cho lão tổng cộng 17 đứa con gái, điều khiến lão điếng người là không có lấy một đứa con trai nào. Mọi người đều nói là do lão tạo nghiệt quá nhiều, cho nên ông trời mới trừng phạt lão không đẻ được con trai, chuyện này đã trở thành chuyện cười trong lúc trà dư tửu hậu của đám dân chúng, ngay cả Tô Tuệ Nương cũng nghe thấy.
“Một cô nương tốt đẹp, sao tự dưng để người ta chà đạp như vậy!” Lâm thị đối với chuyện này ngược lại cực kỳ bất bình, rất là phiền muộn mà ngồi đó thở dài thở ngắn
“Không phải là muốn bám vào phú quý sao” Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Mẹ cũng không cần bất bình giùm Vương Ngũ Nương kia, nói không chừng người ta bây giờ đang vui mừng nữa kìa!” cô nàng tiểu thư kia ấy thế mà ngày ngày mơ mộng đẹp làm quan phu nhân, bây giờ thì vừa lòng đẹp ý rồi. Hai mẹ con đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, Tô Tuệ Nương còn tưởng là Tô Văn tan học về, vừa muốn xuống đất, ai ngờ lại bắt gặp Bì thị và Điền thị ngoe nguẩy hông đi vào.
Tô Tuệ Nương bắt đầu hối hận mình không có thói quen khóa cửa ban ngày!
“Ui! Đây không phải là Tuệ Nương ư, đúng là lâu quá không gặp ấy nhỉ!” Điền thị rướn cổ họng, vờ vịt nói: “Chậc chậc chậc, trông khí sắc không tệ, xem ra sống rất tốt nhỉ.”
“Đúng là rất tốt.” Tô Tuệ Nương cũng không xuống đất nữa, nàng khoanh hai chân, thẳng người đầy hứng thú nhìn hai người họ, hỏi thẳng: “Có chuyện gì không?”
“Mi còn không biết à!” Điền thị ý cười đầy mặt nói: “Ngũ muội muội nhà chúng tao sắp gả cho Huyện thái gia làm di nương, hưởng phú quý đấy!”
Tô Tuệ Nương nhướn mày: “Thế à? Vậy chúc mừng nhé.”
Trên mặt Bì thị cũng đầy là đắc ý, mụ quét mắt nhìn Tô Tuệ Nương và Lâm thị, trong mắt đầy vẻ cao cao tại thượng: “Ừm, chuyện của Ngũ Nương đã nói với mày rồi, bây giờ xác thật là có một chuyện muốn mày hỗ trợ, đây cũng là niệm tình mày từng là người nhà họ Vương chúng tao đấy, người khác có cầu cũng không cầu được đâu!……” Bì thị rướn cổ, dương dương đắc ý sau đó nói: “Lúc trước chẳng phải mày làm đồ cưới cho tiểu thư Trần phủ sao? Bây giờ Ngũ Nương cũng xuất giá rồi, ừm, mày cũng chiếu theo đó mà làm một bộ y thế đi, xem như là quà cưới cho Ngũ Nương nhà chúng tao.”
Giờ phút này, cho dù người bình tĩnh giỏi kiềm chế như Tô Tuệ Nương cũng không nhịn được mắng một câu: “Thật không biết xấu hổ!”
Bộ đồ cưới của Trần phủ kia trước không nói đến tâm tư và thời gian Tô Tuệ Nương bỏ ra. Nội nói đến vật liệu cần dùng thôi, thêu trên mặt là chỉ vàng chỉ bạc, trân châu ngọc miếng đủ màu, chi phí thành phẩm tính cả thảy cũng phải đến bốn năm trăm lượng bạc, mụ Bì thị này mở miệng đòi, mà còn ra vẻ lão nương cho mày cơ hội hiếu thuận này mày phải biết nắm chặt a, thật khiến người ta hận không thể vả vào mặt mụ.
“Ngũ Nương nhà mụ không phải đi làm thiếp cho Huyện thái gia sao?” Tô Tuệ Nương đanh mặt, không mặn không nhạt nói: “Thế đạo bây giờ là gì mà đến cả thiếp cũng được mặc đồ cưới rồi hả?” ngay cả nhà quyền quý nạp thiếp, rầm rộ lắm cũng bất quá là nhà mình mang lên hai bàn tiệc rượu, chung quy là chuyện một cái kiệu nhỏ vào phủ thôi, còn hy vọng xa vời được ngồi kiệu lớn tám người khiêng, đội mũ phượng khoác khăn quàng vai sao? Mơ mộng hão huyền!
Bì thị nghe lời này bản mặt thoáng chốc biến đen, chỉ thấy hai mắt hằm hè, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Mày nói cái gì!!”
“Mẹ à, nó là đang nói Ngũ Nương nhà chúng là làm thiếp cho người ta, khinh thường mình đó!” Điền thị ở bên cạnh chỉ sợ chưa đủ loạn, châm ngòi thổi gió.
Kể từ lúc Tô Tuệ Nương bị bỏ rời khỏi nhà họ Vương, Bì thị lần nào nhớ lại đều có loại cảm giác bị “Hãm hại”, đặc biệt Tô gia sống ngày càng tốt, trong lòng mụ lại theo đó mà càng hận, hơn nữa đoạn thời gian trước vì chuyện Trần phủ mà buộc phải ăn nói khép nép trước mặt Tô Tuệ Nương, bây giờ có thể nói là thù mới hận cũ cùng nhau xông lên, chỉ thấy mụ trợn tròn mắt, chỉ vào Tô Tuệ Nương chửi đổng: “Đồ đê tiện mồm thối nhà mày, Ngũ Nương nhà tao gả cho Huyện thái gia đó là hưởng phúc, chứ cái ngữ như mày, chẳng qua là nhà họ Vương chúng tao đếch cần thèm cái thứ giày rách này thôi, đồ xúi quẩy khắc chết chồng, Tứ Lang nhà tao chính là bị mày khắc mới chết sớm!”
Lâm thị bên cạnh nghe vậy, tức đến đỏ cả mắt, ôm ngực liên tục thở hổn hển: “Mụ, mụ, nói nhăng nói cuội…”
“Mẹ, đối với hạng đanh đá này không đáng tức giận!” Tô Tuệ Nương ấn Lâm thị ngồi xuống giường, hai mắt rét lạnh nhìn Bì thị nói: “Mụ nói xong chưa? Nói xong thì lập tức cút cho tôi, Tô gia chúng tôi không chào đón loại người như mụ.” Nàng đã dùng chữ “cút” này, có thể thấy được lúc này cũng đã tức giận đến nhường nào.
Bì thị nào chịu đi, mẹ con Tô Tuệ Nương càng tức, mụ mới càng đắc ý, chỉ thấy mẹ chồng nàng dâu nhà kia đứng đó chống nạnh, miệng đầy lời tục tĩu, bọn họ nghĩ Tô Tuệ Nương này đúng là cái thứ không biết điều, dám từ chối thỉnh cầu của mình, đúng là đáng chửi mà.
“Chó sủa từ đâu tới!” Ngay lúc này một âm thanh âm lãnh vang lên, Bì thị vừa quay đầu lại, lập tức một cây dao phay xẹt qua mặt, tước mất một chòm tóc mai của mụ, sau đó cắm phập một cái thật mạnh lên cây cột nhà. Bì thị nhũn chân ngay tại chỗ, đờ đẫn sờ mặt, cả tay đầy là máu.
“A a a a ———— giết người rồi!!!” Bì thị gân cổ gào khóc la ó không ngừng.
Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn lại, người đến là Vương Thất Lang, chỉ thấy thằng bé không còn nhu thuận đáng yêu như ngày thường nữa, trên một tay khác còn cầm cây dao giơ lên, trong đôi mắt nhìn Bì thị có sát ý lẫm liệt khó tả.
“Không không liên quan đến ta a!” Điền thị kia cũng mất hết uy phong vừa rồi, trên gương mặt tràn đầy dữ tợn hung hăng co giật hai cái, bộ dạng cực kỳ sợ hãi. Không giống như lúc tiếp xúc với Tô Tuệ Nương, đối với hai mụ đàn bà này mà nói, thì Vương Thất Lang chính là con sói đói đội lốt người, là đứa thật sự dám giết người.