Edit: Mạc Thiên Y
Tô Tuệ Nương liếc mắt một cái, nhìn thấy trong tay con gái có một cái lồng cỏ lớn chừng quả đấm, bên trong là một con châu chấu màu vàng xanh lá đang không ngừng kêu to.
“Lấy ở đâu ra vậy?” Chú ý tới nơi mép váy Duyên tỷ nhi có hơi nhăn, nàng không khỏi trừng mắt nói: “Đừng bảo là lại bò ra đất bắt đấy.”
Duyên tỷ nhi nghe lời này, lồng ngực nhỏ kiêu ngạo ưỡn lên, hớn hở gục gặc đầu: “Phải ạ! Phải ạ! Là con bắt, mẹ xem nó có to không này!” ra chiều con rất giỏi đúng không.
“Con ấy, chẳng ra dáng con gái gì cả.” Tô Tuệ Nương lắc đầu, búng trán con gái: “Ở nhà mình quậy còn chưa tính, sao còn chạy tới nhà người khác quậy, cũng không sợ Thẩm bá mẫu con và Tích tỷ nhi chê cười.”
Duyên tỷ nhi giương đầu, bướng bỉnh nói: “Mẹ, mẹ biết không? Thắng Lợi Đại tướng quân của con (tên con châu chấu) đấu thắng Tiểu Bá Vương kia của Đàm Duy đấy. Lợi hại ghê chưa!”
Tô Tuệ Nương liền cười nói: “Đàm Duy còn nhỏ hơn con đó, lại ăn hiếp đệ đệ rồi.”
“Hứ…. Ai bảo đệ ấy cứ khăng khăng nói Tiểu Bá Vương của mình là châu chấu lợi hại nhất thế giới chứ, là Thắng Lợi Đại tướng quân của con thì có!”
Trẻ con chơi với nhau luôn không tránh chút tranh cãi, Tô Tuệ Nương nghe vậy cũng không để ý. Bảo nha hoàn hầu hạ con gái đi rửa mặt, lúc quay trở lại, đã thay một bộ quần áo ngắn gọn gàng.
Hai mẹ con ngồi ở trên chiếu nói chuyện, có điều phần lớn đều Duyên tỷ nhi nói, Tô Tuệ Nương mỉm cười nghe. Đi cùng với sự phát triển của con nhỏ, một vài tính cách đặc thù liền không tự chủ mà biểu hiện ra. Duyên tỷ nhi là một đứa bé rất cởi mở, tính tình có phần bá đạo, không đủ hiền thục, nhưng tâm tính rất tốt dễ bảo. Tô Tuệ Nương chưa từng yêu cầu con gái mình trở thành loại tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, nàng chỉ hy vọng con gái có thể vô tư lự trải qua tuổi thơ tươi đẹp, cho nên chỉ cần không chạm đến điểm giới hạn của Tô Tuệ Nương, những chuyện như trèo cây, bắt sâu, chạy nhảy khắp sân này, nàng cũng không ngăn cản, dưới sự giáo dục như “chăn dê” này, Duyên tỷ nhi trưởng thành một cách vui vẻ.
“… Có một tiểu cô nương họ Quân.” Duyên tỷ nhi hớn hở kể chuyện thấy được lúc đến Đàm gia làm khách: “Hình như là đứa cháu mồ côi bên nhà mẹ Đàm thái phu nhân, được Đàm thái phu nhân nuôi ở bên người, bọn hạ nhân đều gọi muội ấy là biểu tiểu thư.”
Tô Tuệ Nương nghe đến đó, trong lòng không khỏi chợt động: “Ồ, có chuyện này? Con kể tỉ mỉ mẹ nghe nào.”
Thấy mẫu thân hứng thú, Duyên tỷ nhi lập tức ra sức nhớ lại: “Trông hình như nhỏ hơn con một tuổi, người rất trắng, rất gầy, ừm, con không thích muội ấy.”
Tô Tuệ Nương nhướn mày, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì muội ấy luôn có vẻ, ừm, co rúm lại ấy, làm như bị ai ăn hiếp vậy, đã thế còn đặc biệt mít ướt, chút chuyện nhỏ cũng có thể khóc!” Duyên tỷ nhi chép chép miệng lộ vẻ tức giận bất bình: “Thắng Lợi Đại tướng quân của con mới cắn chết con Tiểu Bá Vương, muội ta đã ở bên cạnh khóc lên rồi. Còn nói gì mà con quá tàn nhẫn, Tiểu Bá Vương thiệt đáng thương… Hừ, Thắng Lợi Đại tướng quân của con cũng đánh cược tính mạng ra mà chiến đấu đấy!!!”
Vị biểu cô nương họ Quân kia, kiếp trước e là nữ nhân trong lòng Đàm Duy vĩnh viễn không quên được đây mà. Chẳng hiểu sao, Tô Tuệ Nương chợt dâng lên chút tò mò trong lòng, năm đó khi nàng gả đến vị biểu cô nương này đã qua đời, nàng xem như là đấu với một người chết, hơn nữa đến cuối cùng còn không đấu thắng. Nàng cũng từng thầm nghĩ, đến tột cùng là loại nữ nhân nào mới có thể khiến Đàm Duy tâm tâm niệm niệm cả đời đây? Hôm nay nghe nữ nhi nhắc tới như vậy, không khỏi lại càng tò mò.
Hai mẹ con đang trò chuyện, Thúy Nhi luôn thủ ở bên ngoài đột nhiên bước nhanh vào, Tô Tuệ Nương thấy sắc mặt cô không tốt, không khỏi thẳng người, trấn định hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Phu nhân, phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia tới báo tin, nói lão phu nhân vừa đi rồi!”
“Cái gì?” Tô Tuệ Nương nghe nói thế, không khỏi sửng sốt. Thái phu nhân nhà họ Yến thể cốt luôn khỏe mạnh, làm sao nói mất là mất liền được. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Nhưng ngẫm lại phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia cũng sẽ không lấy loại chuyện này ra nói dối, Tô Tuệ Nương vội phân phó: “Ngay lập tức phái người đến Ngũ Thành binh mã tư báo cho lão gia một tiếng, vào kho đồ lấy áo tang ra, Duyên tỷ nhi con đi với mẹ.”
Tin tức bất ngờ đến, phá hỏng thời gian nhàn nhã của hai mẹ con, cả phủ đệ bắt đầu chuyển động, không đến một khắc đồng hồ, Tô Tuệ Nương cùng nữ nhi leo lên xe ngựa đến phủ Vĩnh Bình Hầu.
“Đến đó thì theo sát bên cạnh mẹ, nên quỳ thì quỳ, nên khóc thì khóc. Ừm… đây là một túi hành, con lén giấu trong tay áo, nếu khóc không ra, thì lén bôi lên mí mắt, nhưng mà phải làm lén, tuyệt đối đừng để người ta phát hiện.”
Duyên tỷ nhi thông minh nhận lấy đồ mẫu thân đưa, sau đó, lén lút hỏi: “Mẹ, ừm, bà cố là chết hả mẹ?”
Đối với con bé ở độ tuổi này đã hiểu cái gì gọi là cái chết, Tô Tuệ Nương gật gật đầu. Đối với Yến lão phu nhân, vô luận là Tô Tuệ Nương hay là Duyên tỷ nhi, thú thật cũng không cách nào thân quen được, ngoại trừ hàng năm có tầm vài lần cần thiết tới cửa thăm hỏi ra, hai nhà vẫn luôn duy trì quan hệ “tương kính như băng”. Ấn tượng của Tô Tuệ Nương đối với Yến lão phu nhân, đa phần là từ miệng Yến Hoằng Chân biết được. “Hà khắc, bất công” là hai từ hắn thường xuyên nhắc tới nhất, có thể thấy được đối với tổ mẫu này, hắn chán ghét cỡ nào.
Bánh xe lăn lộc cộc, nửa giờ sau đã tới phủ Vĩnh Bình Hầu, lúc này cổng hầu phủ đã treo mành tang, thấy Tô Tuệ Nương tới đại quản gia đứng trước cổng vội vàng nghênh đón. Tô Tuệ Nương chỉnh lại biểu hiện trên mặt, rồi dắt con gái xuống xe, một đường tiến thẳng vào nội đường. Quả nhiên thấy bên trong đã dựng linh đường, một cỗ quan tài lớn màu đen được đặt giữa phòng. Từ Yến Hoằng Bác, Vu thị, Văn thị, Yến Đình Nghị của đại phòng; đến Yến Thành Nhiên, Chu thị, Yến Hoằng Xuân của nhị phòng; và cả Thích thị của tam phòng đều ở cả đây. Tất cả mọi người mặc đồ tang, mặt lộ vẻ bi thương, Tô Tuệ Nương lén nhéo tay con gái một cái, lau mắt một cái, đoạn bi thương khóc ròng: “Tổ mẫu a…”
“Sao không thấy Hoằng Chân?” chờ Tô Tuệ Nương “khóc” kha khá được một lúc, Thích thị một bên dùng giọng trách cứ nói: “Ngày thường, tổ mẫu đối với hắn tuy có hơi nghiêm khắc, nhưng đó cũng là kỳ vọng quan tâm quá sâu đối với hắn, lẽ nào trong lòng hắn nổi oán hận, ngay cả bà cụ qua đời cũng không chịu về chịu tang?”
“Mẫu thân hiểu lầm rồi!” Tô Tuệ Nương nhìn Thích thị, thẳng thắn dứt khoát nói: “Hoằng Chân giờ đang trên đường tới.”
Quả không sai, đoán chừng sau nửa chung trà, Yến Hoằng Chân một thân quan phục còn chưa kịp cởi xuống liền giục ngựa chạy tới, ánh mắt hắn thuận tiện đảo qua, khẽ rơi lên người thê tử và nữ nhi, sau đó phất vạt áo, quỳ phịch xuống đất, dùng giọng “cực kỳ bi thương” hướng về phía quan tài kia mà gào lên: “Tổ mẫu, tôn nhi đến muộn a.”
Yến Hoằng Chân “diễn” còn giỏi hơn nàng, ai mà không biết quan hệ thật sự của hai nhà, e là sẽ tưởng bà cháu bọn họ tình thâm lắm đây!
Thái phu nhân hầu phủ qua đời, mọi quy trình đều có các bước trình tự sẵn. Song, nhắc tới cũng lạ, Thích thị viện cớ mình ở goá không nên nhúng tay, Vu thị cũng ra chiều bỏ gánh không làm, Chu thị thì không có kiến thức không biết làm sao, mà phu nhân Vĩnh Bình hầu đương nhiệm đứng đắn – Văn thị lại là một kẻ không vững vàng. Tô Tuệ Nương ở đó một hồi, liền nhìn ra, chuyện tang sự này nếu cứ tiếp tục để như vậy, phủ Vĩnh Bình Hầu chắc chắn sẽ thành chuyện cười của cả Thượng Kinh này. Suy đi nghĩ lại, Tô Tuệ Nương chủ động đưa ra ý định giúp một tay, bấy giờ ấy mà giải cứu Chu thị, được hẳn một sọt cảm kích.
Tô Tuệ Nương đã làm việc là rất có trật tự, biết rõ quan ải trong đó, xử lý công việc đến là thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã lược ra được quy trình, nhưng khi cần tiền, trong phủ lại khước từ. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu – Văn thị lắp bắp nói cho nàng biết, khoản chi trong phủ bây giờ chỉ có thể lấy ra được nhiều nhất tám trăm lượng bạc, muốn thêm một cắc cũng không có. Tô Tuệ Nương nghe lời này, trong lòng ngắc ngứ, lập tức gọi Chu thị tới, hỏi rõ ngọn nguồn sự tình, ai ngờ tin tức có được, càng làm cho nàng cảm thấy hoang đường đến cười phá lên.
Ra thế, Thái phu nhân nhanh chóng “quy thiên” như vậy, cũng là có liên quan đến chuyện này.
“… Ban đầu lão phu nhân chỉ là thỉnh thoảng cảm phong hàn, trong phủ cho ninh sâm bổ thân, nhưng ai có thể ngờ ăn sâm hết mấy ngày lại không thấy khá hơn, sau đại phu tới xem, trực tiếp nói, chỗ nhân sâm tổ yến tuyết liên gì kia đều là giả tất. Lão phu nhân sau khi nghe càng giận dữ, kêu người thanh tra khắp nơi, mà tra tới tra lui lại tra đến đại phòng.” Chu thị nói đến đây, trên mặt rõ ràng mang theo hận ý nồng đậm: “Hóa ra là đại lão gia làm, lão ở bên ngoài bao đào kép, nuôi kỹ nữ, còn đánh bạc, chỉ trong một tháng đã tiêu tốn hết sáu mươi vạn lượng bạc. Vét sạch túi mình rồi, bèn nhòm ngó vào phủ, cuối cùng đến cả chỗ thuốc quý trữ trong kho cũng bị lén đổi thành hàng dỏm hết… sau khi lão phu nhân biết được toàn bộ, tức nói không nên lời, đột nhiên trúng gió, đến chạng vạng tối là đi.”
Tô Tuệ Nương nghe đến đó khóe miệng co giật mãi.
Cái gì gọi là nghiệp chướng, chính là cái này, người làm mẹ gặp phải loại con trai như vậy, quả thật là “muốn chết cho rồi”.
“Thảo nào các thím không ai chịu tiếp nhận chuyện này.” Tô Tuệ Nương sâu kín nhìn thị: “Ra là đợi cháu chủ động nhảy vào đây!”
Chu thị nghe lời này sắc mặt loáng đỏ bừng, nghĩ tới người ta ngày thường quan tâm giúp đỡ nhà mình bao nhiêu, mình vậy mà đến cả tin tức cũng không có thông báo trước, không khỏi vừa thẹn vừa lúng túng nói:: “Vợ Hoằng Chân, thím biết chuyện này thím không đúng, nhưng mà, nhưng mà thím cũng không có cách nào a, bọn họ nói, nếu cháu không chịu tiếp nhận, liền bảo nhị phòng chúng ta làm, hu hu…”
Nhìn bộ dạng thị ta khóc không thành tiếng, Tô Tuệ Nương khẽ lắc đầu, nếu nói kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận, chỗ đáng thương của Chu thị nào không phải chính là sự mềm yếu của thị đây?
Có điều việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng, Tô Tuệ Nương nếu đã nhận thì tuyệt không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.