Edit: Mạc Thiên Y
Mồng ba tết, Tô Tuệ Nương dẫn Duyên tỷ nhi về nhà mẹ đẻ, Lâm thị và Thường Nhuận Nga sớm đã lo lắng chờ, thấy nàng tới, không khỏi đồng thời tiến lên đón trong miệng nói: “Cuối cùng đến rồi!”
Tô Tuệ Nương biết điều họ lo lắng là gì, cười cười, vội vào phòng. Cho hạ nhân dẫn Duyên tỷ nhi đi tìm Thực ca nhi Tình tỷ nhi chơi, mình thì nói chuyện cùng mẫu thân và em dâu.
“Không phải đã nói với hai người sao, cứ yên tâm là được.” Tô Tuệ Nương nhìn hai người trông mong nhìn mình, cười nói: “Đệ đệ ở Quý Châu vô cùng an toàn, còn lập được ít công lao tại trận bình loạn Miêu lần này, Tiểu Thất nói sẽ tấu báo triều đình khen thưởng đệ ấy!”
Hai mẹ con Lâm, Thường nghe vậy quả nhiên mừng rỡ, đặc biệt Thường Nhuận Nga, trông cô gầy gò kinh khủng, hiển nhiên đoạn này thời gian cũng rất lo lắng.
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.” Lâm thị chắp tay trước ngực liên tục bái Phật, trong mắt rưng rưng nói: “Thực sự là Phật tổ phù hộ, để Văn nhi và Chân nhi đều bình an vô sự.”
Nhìn dáng vẻ “sống sót sau tai nạn” của hai người họ, trong lòng Tô Tuệ Nương có hơi áy náy, với sự hiểu biết của nàng với Yến Hoằng Chân, sở dĩ Tô Văn tới Quý Châu nhậm chức, nói không chừng trong đó có bóng dáng của hắn đây.
Mấy năm này thân thể Lâm thị đã ngày một suy yếu, ưu tư cả tháng, đột nhiên nghe được tin tức xác thực con trai cưng bình an, cả người thảng như cũng nhẹ nhõm một tầng, tinh thần thả lỏng xuống, nỗi phiền muộn của mấy ngày nay liền nổi rõ lên mặt. Tô Tuệ Nương thấy vậy liền nói: “Mẹ, chi bằng mẹ đi nghỉ chút đi, dù sao Tiểu Thất không có nhà, đêm nay con ở lại đây.”
“Thế thì tốt!” Lâm thị nghe vậy quả nhiên cao hứng, gật gật đầu, liền về phòng nghỉ ngơi. Đồng dạng tinh thần phấn chấn còn có Thường Nhuận Nga: “Để tỷ tỷ chê cười chứ!” Nàng nói: “Mặc dù tỷ đã sớm đưa tin cho chúng muội, nhưng muội chưa chính tai nghe được, trước sau khó có thể an tâm.”
“Muội là thê tử của Tô Văn, tất nhiên sẽ lo lắng cho an toàn của đệ ấy rồi, đây là chuyện thường tình mà!”
Thường Nhuận Nga gật đầu lia lịa: “Tỷ tỷ. Muội có một chuyện muốn thương lượng với tỷ.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Là như vầy, tướng công đi nhậm chức cũng gần một năm rồi, lại mới trải qua chuyện kinh khủng như vậy, trong lòng muội thật sự khó có thể an lòng, cho nên…”
“Cho nên, muội muốn theo đến đó.” Thường Nhuận Nga gật gật đầu, nói nhấn mạnh: “Mẹ cũng nghĩ như vậy.”
“Cũng tốt!” Tô Tuệ Nương hoàn toàn không có lý do gì ngăn cản vợ chồng nhà người ta đoàn tụ: “Chẳng qua là Quý Châu đường xa, trên đường sợ có bất trắc, chi bằng muội chờ Hoằng Chân trở về, để hắn điều vài hộ vệ giỏi bảo hộ hai người, như vậy tỷ cũng yên tâm.”
Thường Nhuận Nga nghe xong cực kỳ vui sướng, liên tục gật đầu, nàng cũng dự định rồi, lần này đi là không trở lại, nghĩ chẳng bao lâu nữa là có thể cùng trượng phu đoàn tụ, cả quả tim nàng gần như cũng muốn tung bay.
“Lại nói tiếp, cũng muốn chúc mừng tỷ tỷ đây!” buông xuống tích tụ lớn nhất trong lòng, Thường Nhuận Nga rõ ràng cũng nhẹ nhõm hơn, trêu: “Lần này tỷ phu bình định Miêu loạn, lập được công lớn. Sau khi khải hoàn hồi triều nhất định sẽ được hoàng thượng ngợi khen, phu vinh thê quý, xem trong kinh thành còn ai dám bép xép nữa!”
Tô Tuệ Nương nghe xong cười cười, trong lòng biết điều nàng ý chỉ là gì, cho tới nay danh tiếng của Yến Hoằng Chân rất tệ, thuở thiếu thời thì ăn chơi bất kính trưởng bối, sau khi thành thân thì là nịnh thần Cẩm Y Vệ nịnh hót Hoàng thượng, đám thế gia có tiếng trong kinh thành đều chướng mắt hắn, cũng chẳng coi trọng hắn. Bằng không, những năm gần đây, ngoài Lục Song Ảnh ra Tô Tuệ Nương làm sao đến một người bạn cũng không có, đơn giản chỉ nguyên nhân này thôi. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Nhưng bây giờ thì khác, trên thế giới này có cái gì có thể khiến người ta câm miệng hơn với quân công thật sự chứ? Đây cũng không phải là công lao bởi hiến ôn tuyền sơn trang là có thể vớ được tước vị, mà là công lao xã tắc.
“Mấy năm nay cũng khó cho các muội rồi.” Tô Tuệ Nương vỗ vỗ tay nàng, cảm khái nói. Thường Nhuận Nga lắc lắc đầu, mặt đầy là nụ cười: “Xem tỷ tỷ nói kìa, chúng ta là người nhà mà!”
Một lúc sau, Tô Tuệ Nương đi xem bọn nhỏ, Thực ca nhi và Tình tỷ nhi cũng lớn hơn chút, ngồi trên đệm thêu, một đứa ngậm ngón cái, một đứa thì quay đầu nhìn tứ phía.
“Mẹ…” Thấy Tô Tuệ Nương tới, Duyên tỷ nhi lập tức giơ tay đòi bế.
Tô Tuệ Nương vỗ vỗ đầu nhỏ của con: “Con chơi với đệ đệ muội muội cói vui không?”
Nghe lời này, Duyên tỷ nhi rõ ràng hếch cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt vô cùng khinh thường, hừ hừ nói: “Quá ngốc, Duyên Duyên không thích.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy ung dung cười: “Ngốc ạ, đệ đệ muội muội còn nhỏ mà, chờ các em lớn hơn chút là biết chơi với con rồi.”
Duyên tỷ nhi phồng phồng má, nằng nặc đòi ra bên ngoài đắp người tuyết. Trời lạnh như vậy, Tô Tuệ Nương đâu thể đồng ý, chỉ gọi người đem ít điểm tâm hình bông hoa đẹp mắt đến dời sự chú ý của con bé. Duyên tỷ nhi cầm bạch đường cao (bánh) trên tay, nhìn mẫu thân ôn nhu ôm Tình tỷ nhi, chốc chốc vỗ vỗ lưng em ấy, còn không quên chú ý Thực ca nhi bên cạnh, một cảm giác bị xem nhẹ lập tức nổi lên trong lòng, cô bé cầm miếng bánh trong tay ném xuống đất, còn nhấc chân lên đạp mạnh như giận cá chém thớt. Tô Tuệ Nương thấy vậy sắc mặt lập tức không vui, Duyên tỷ nhi chưa từng bị mẫu thân làm mặt lạnh bao giờ, lập tức sợ sệt, nhưng dầu sao cô bé còn quá nhỏ, chỉ luống cuống đứng đó, mím cái miệng nhỏ lộ vẻ mặt chực khóc. Tại bầu không khí có chút cứng ngắc, Thường Nhuận Nga vén rèm đi đến, nàng vừa đến phòng bếp một chuyến nên giờ mới tới đây.
“Chuyện gì thế?” Nhìn Duyên tỷ nhi đỏ vành mắt, đau lòng vươn tay liên tu nói: “Nhanh đến với mợ nào.” Duyên tỷ nhi biết nhìn sắc mặt người, lập tức nện bước chân chạy tới, đâm đầu vào ngực Thường Nhuận Nga. Ôm thân thể nhỏ bé ấm áp này, cả quả tim Thường Nhuận Nga sắp hóa thành nước.
“Vì sao Duyên tỷ nhi không vui? Nói cho mợ được không nào?”
Duyên tỷ nhi đầu tiên là lấm lét nhìn mẫu thân, sau đó giả bộ ngoan ngoãn nói: “Con dẫm phải bánh.”
Thường Nhuận Nga cúi đầu quả nhiên nhìn thấy đống bánh trên đất, không khỏi cười to nói: “Đây thì có là gì, Duyên tỷ nhi đừng buồn, nhà mợ có nhiều bánh như vậy nữa lắm, con muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Trước mặt Thường Nhuận Nga, Tô Tuệ Nương vẫn cho nữ nhi mặt mũi, chỉ ghi nhớ chuyện này trong lòng, sắc mặt hòa hoãn hẳn lên. Con nít mà, phần lớn đều dễ quên, sau khi ăn trưa xong, Duyên tỷ nhi cũng đã quên béng chuyện không vui vừa rồi, chơi đùa đến là vui vẻ. Sau khi ăn xong, ba đứa bé đều phải đi ngủ trưa. Ở Tô gia, căn phòng Tô Tuệ Nương ở trước khi xuất giá còn giữ, thế là nàng liền dẫn con vào đó nghỉ. Cởi áo ngoài cho con, nhét con bé vào trong chăn, nàng thì cũng rút trâm cài đầu và cởi áo ngoài nằm xuống, Duyên tỷ nhi liền như dĩ vãng tự động tự giác dựa sát vào trong lòng mẹ, nài nỉ vòi mẫu thân kể chuyện cổ tích cho mình. Tô Tuệ Nương lại không đáp ứng ngay, mà dùng giọng ôn tồn hỏi: “Duyên Duyên có thể nói cho mẹ, ban nãy vì sao tức giận ném bánh không?”
Duyên tỷ nhi mặt nhỏ ủ rũ, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Không muốn mẹ đối tốt với mấy em.”
Ra là ghen tị a! Tô Tuệ Nương dở khóc dở cười, nhìn con gái trề miệng, nàng bật cười nói: “Ngốc ạ, Tình tỷ nhi là cháu của mẹ mà. Mẹ dĩ nhiên là yêu thương các em rồi, giống như mợ con đó, con nghĩ lại mà xem, có phải mợ cũng thương con lắm không?”
Đối với Thường Nhuận Nga, Duyên tỷ nhi vẫn rất có hảo cảm, lập tức gục gặc cái đầu nhỏ.
Con gái lớn lên giống cha, ngay cả tính tình cũng giống ba phần, từ nhỏ đã biểu hiện rất “cường thế”, từ cái chăn nhỏ, cái chén con, muỗng nhỏ của con bé, phàm là thứ thuộc về mình, ai cũng không cho đụng vào, nếu người khác đụng một cái là sẽ om sòm lên. Cho nên, trong lòng Tô Tuệ Nương quả thật có chút bận tâm, nàng đã có một lần giáo dục thất bại trên người Yến Hoằng Chân lấy làm thí dụ, cho nên tuyệt đối không muốn con gái cũng trở thành như vậy.
“Phải vậy chứ!” Tô Tuệ Nương dịu dàng nói: “Thực ca nhi và Tình tỷ nhi là đệ đệ muội muội của con mà, đợi các em lớn lên rồi, Thực ca nhi sẽ dẫn con ra sân chơi, trèo cây, đá cầu, bắt dế, mà Tình tỷ nhi sẽ cùng con chơi thắt dây, thêu thùa, các con chẳng những là tỷ đệ, khẳng định cũng có thể trở thành bằng hữu.”
Duyên tỷ nhi mặc dù vẫn chưa thể hiểu rõ bằng hữu là cái gì, nhưng những trò chơi mà mẫu thân nói kia vẫn đâm trúng lòng cô bé.
“Thật vậy ạ?” Cô bé ngước đầu nhỏ như mong mỏi.
“Đúng vậy!” Tô Tuệ Nương cười gật gật đầu: “Còn nữa, về sau bất kể có tức giận cỡ nào, cũng không được ném đồ xuống đất như thế nữa, đó không phải là chuyện của đứa trẻ ngoan, có biết không?”
Duyên tỷ nhi nhu thuận gật đầu, chôn thân thể vào trong lòng mẫu thân.
“Đúng là con gái ngoan của mẹ!” Tô Tuệ Nương khẽ cười sờ đầu con bé.
Bởi Hoắc Cương lại không biết chạy đi nơi nào, cho nên qua mồng ba, Tô Tuệ Nương cũng chỉ đến phủ Uy Vũ Bá một chuyến chúc tết. Trần Thái phu nhân nhìn thấy nàng, biểu hiện cao hứng vô cùng, Tô Tuệ Nương thấy bà tinh thần không tệ, trong lòng cũng vui mừng. Con trai lớn của Trần Ngọc là thứ tử, từ lúc mới sinh thân thể đã không tốt, cho dù bây giờ nhìn cũng có chút cảm giác xanh xao vàng vọt. Đứa bé nép trong lòng Trần Thái phu nhân, tròn mắt nhìn Duyên tỷ nhi, Tô Tuệ Nương bèn đặt con bé trên giường, để hai đứa nhỏ chơi chung.
“Con nghe nói Ôn di nương lại có tin vui?” Tô Tuệ Nương ngồi bên dưới Trần Thái phu nhân, mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy!” Nhắc tới chuyện này, Trần Thái phu nhân càng mặt mày hớn hở: “Có điều đại phu nói rồi, cái thai này không được ổn lắm, trời lại lạnh nên mới không cho nó tới đây.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy khẽ mỉm cười, trong lòng có phần vỡ lẽ, hôm nay vì sao không thấy Lâm Tú Châu rồi.
Tiểu thiếp thì cứ sinh đứa này đến đứa khác, cô ta là vợ cả chính quy, có thể cao hứng mới là lạ.