Diện mạo xinh đẹp kia, dángngười bốc lửa cao ngạo đi đến trước mặt Đào Chi Yêu, lạnh lùng nói: “Tôi là Diệp nhi, thiên kim của tập đoàn Phú Hoa, tới để tuyển chọn.” Nếukhông phải cô thấy người đàn ông này có tiền lại có vàng, sao cô lại cóthể hạ thấp thân phận đến đây thi tuyển. Thực ra, cô đã sớm nhìn trúnghắn, đáng tiếc trước vẫn nghe đồn hắn là gay, vì thế cô thương tâm đãlâu, giờ biết hắn không phải gay, hơn nữa lại tổ chức tìm vợ, cô biết cơ hội của cô đã đến, cho nên trước tiên phải mặc thật đẹp đến đây.
Muốn đoạt hắn trước mặt những người phụ nữ khác, để hắn phải nhớ kỹ cô, yêu thương cô.
Nghĩ vậy, Hiệp nhi mỉm cười tự tin.
Đào Chi Yêu nhìn Hiệp nhi đáng ghét, cô ta còn mặc trang phục gợi cảm hởhang kia, cười đến ngượng ngùng, nhưng lại mang theo nịnh hót, ưỡn ngựcgiả bộ nghiêm chỉnh, Đào Chi Yêu nói nhỏ bên tai cô ta: “Tiểu thư Hiệpnhi, tổng giám đốc chúng tôi thích nhất là những người phụ nữ mặc cực kỳ khêu gợi.”
Sau khi Hiệp nhi kia nghe được lời của cô, liền kéo chiếc áo vốn đã ngắn, lộ ra rãnh sâu mê người giữa bộ ngực.
Đào Chi Yêu nhìn theo bóng hình tự tin của cô ta, cô liền viết xuống cuốnsổ đã chuẩn bị sẵn: Mỹ nhân đầu tiên, Hiệp nhi, thiên kim tập đoàn PhúHoa.
Qua vài phút, đột nhiên, cửa văn phòng tổng giám đốc vừa đóng chặt bỗng phịch một tiếng, mở ra.
Chạy ra, là Hiệp nhi hở hang, quần áo gần như đều cởi một nửa, Hiệp nhi laora, hung hăng hừ lạnh một tiếng với Đào Chi Yêu, tiếp theo, giận dữ rờiđi.
Nhìn dáng vẻ hổn hển của cô, Đào Chi Yêu có thể tưởng tượngra bên trong cô đã chịu áp lực thế nào, ngồi xuống lần nữa, Đào Chi Yêulắc đầu thở dài, viết xuống trên giấy: Kết quả dụ hoặc, thất bại.
Tiếp theo, người thứ hai, người thứ ba, thiên kim nhà giàu, thục nữ quý tộc, người mẫu minh tinh điện ảnh nổi tiếng… Toàn bộ thời gian từ trưa đếnchiều, giống như người đi chợ rối rít đến tập đoàn Cung thị báo tin, màlý do các cô đến đây, chỉ có một, đó là thi tuyển chức vụ phu nhân tổnggiám đốc Cung thị.
Nhưng mà, đa số họ đều tức giận, khóc, thậmchí giống như điên, mở cửa ra, nhanh rời đi, giống như nơi này là địangục, các cô phải nhanh chạy đi, nhanh thoát khỏi cơn ác mộng này.
Không ít người rời đi hung hằng trừng mắt liếc Đào Chi Yêu một cái, vì khicác cô trở ra, đều vì Đào Chi Yêu đặc biệt nhắc nhở câu kia, mà chịu vũnhục lớn hơn nữa.
Tình hình này vẫn duy trì đến buổi chiều, gầnnhư sắp đến giờ tan làm, Đào Chi Yêu chỉnh sửa lại lịch trình cuối tuầncủa hắn và các loại tư liệu công tác xong, nhìn bóng dáng mỹ nhân cuốicùng khóc lóc rời đi, ánh mắt Đào Chi Yêu ảm đạm ghé vào viết lên tranggiấy trên bàn: Mỹ nhân thứ ba mươi hai, dụ hoặc thất bại.
Ngaylúc Đào Chi Yêu hoàn toàn thất vọng vào kết quả hôm nay, chuẩn bị thudọn đồ đạc tan làm, đột nhiên, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bịmột lực lớn mở ra.
Đào Chi Yêu bị dọa đến sửng sốt, không phải các mỹ nhân đều đi cả rồi sao? Sao còn mở ra làm chi nữa!
Ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lại.
Lại thấy vẻ mặt xanh mét và tức giận của Cung Nhã Thương, mắt sáng như đuốc nhìn cô, hít sâu thật lâu mới chịu đựng không bùng nổ, chỉ lạnh lùngnói: “Thư ký Toàn, cô vào đây một lát.”