Trong biệt thự bên bờ biển Polo Đan Mạch, hai người sóng vai đứng đằng xa,lẳng lặng nhìn sóng biển cuồn cuộn, hưởng thụ thời gian yêu bình hiếm có giữa hai người.
Đột nhiên, trong đầu Đào Chi Yêu thoáng hiện một dự cảm không tốt, theo như những gì đang nghĩ, mình đang dần sa vào một cái lưới và thòng lọngkhổng lồ.
Nhất thời Đào Chi Yêu rùng mình một cái, toàn thân đềurun rẩy, nếu sự tình quả thật giống như cô nghĩ, vậy thì, hậu quả khôngthể tưởng tượng nổi. Cô hiểu bọn họ, dù Khải Tưhay nhóm Tiểu Đào, nếu cô không nghĩ sai, Cung tất nhiên đã tìm đượcnhược điểm của Khải Tư, dùng điệu hổ ly sơn dụ hắn đi, tiếp theo, bọn họ lại chạy đến đây cứu cô, tất cả vốn không chê vào đâu được, đáng tiếc,sai lầm ở chỗ, Khải Tư vì muốn ngăn cô chạy trốn nên đã thiết lập mộtcái bẫy.
Nếu, nếu Cung và Tiểu Đào thật sự đến đây cứu cô, nhất định sẽ xâm nhập vào biệt thự, đến lúc đó……
Làm sao bây giờ, dù có phải như cô suy nghĩ hay không, cô cũng muốn nói cho bọn họ biết, cô không muốn nhìn thấy thảm kịch khiến mình đau khổ, trọn cả một đời.
Mà trước mắt, chỉ có một người, không, có lẽ là người có thể giúp cô.
Đào Chi Yêu quay đầu, lần đầu tiên dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lạc Ngọc Sanh.
Lạc Ngọc Sanh như không để ý, vẫn nhìn về phía trước, thật lâu sau, khóemiệng khẽ gợi lên một đường cong hoàn mỹ mà chua xót: “Em đừng nói gì,em có biết dù em có muốn anh làm gì anh cũng sẽ giúp em. Cho nên em đừng nói gì thêm nữa.”
“Lạc Ngọc Sanh……” Đào Chi Yêu gần như không dám thở.
“Không cần, anh không cần cái tên con người này.” Chính cái tên này để hắn rơi vào mơ hồ, tên này để hắn có thể nghĩ mình là con người, để hắn mộngtưởng hão huyền cho rằng mình có cơ hội.
“Từ nay về sau, em nhấtđịnh phải nhớ rõ một cái tên, tử thần Mị nguyệt. Anh là tử thần Mịnguyệt.” Lạc Ngọc Sanh bỗng nghiêm túc nói.
Đào Chi Yêu khẽ gục đầu xuống, chớp lông mi, rốt cục gật đầu nói: “Ừ. Mị nguyệt.”
“Anh đi đây. Yên tâm, bọn họ sẽ không có việc gì đâu.” Mị nguyệt nói xong sau liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Đi được vài bước lại không lừa được tình cảm của chính mình, đột nhiên bước nhanh lại, ôm Đào Chi Yêu.
“Mị nguyệt, anh sao vậy?” Đào Chi Yêu muốn vùng vẫy.
“Đừng, chỉ một phút thôi, đừng đẩy anh ra, giống như em đêm đó, chỉ một phútthôi, hãy để anh ôm em lần cuối cùng.” Đầu Mị nguyệt khẽ dựa lên chiếcvai thon gầy của cô, lẩm bẩm nói: “Em à, còn nhớ không? Lần đầu tiênchúng ta gặp nhau, em bỗng nhào vào lòng anh, còn hôn anh. Chúng ta bắtđầu từ thứ gì, thì hãy kết thúc bằng nó đi.” Mị nguyệt bỗng buông cô ra, giữ chặt hai vai cô.
“Có ý gì?” Đào Chi Yêu sợ đến mức hai mắtmở to, ý của hắn là, ngay từ đầu cô hôn hắn, cho nên, hiện tại, hắn muốn hôn cô để kết thúc ư?
Dù sợ hãi, cảm giác kỳ quái, nhưng, Đào Chi Yêu biết, cô nợ hắn, không chỉ có thế này.
Nhắm mắt lại, biểu tình của Đào Chi Yêu bình tĩnh chờ đợi giờ khắc này buông xuống, nhưng đôi mi thanh tú của cô nhếch lên khẽ lộ ra sự khẩn trươngcùng sợ hãi. Mị nguyệt nhìn cô gần ngay trước mắt, ngay cả lông mi đangrung của cô hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, cười chua xót, chung quy hắnkhông phải là người đàn ông kia, cho nên, ngay cả hôn hắn, dù cô khôngchán ghét, vẫn cảm thấy khẩn trương, giống như sơn dương đợi bị làmthịt. Có lẽ không nên so sánh như vậy, hắn biết cô dũng cảm thế nào,hình tượng sơn dương ngoan dịu quả không hợp với cô.
Sư tử, nghĩđến Khải Tư cũng là người hiểu cô nhất kia, hắn đã lấy danh hiệu thíchhợp nhất cho cô rồi, nhưng, cô từng là một con sư tử ngủ say bị giamcầm, mà cô hiện tại, là sư tử từ từ thức tỉnh, vươn móng vuốt lợi hại.
“Tạm biệt, tiểu sư tử.” Mị nguyệt dịu dàng đặt một nụ hôn trên trán cô.
Sau một khắc dịu dàng, để lại cho hắn, là thất tình mãi mãi.
Một tử thần thất tình, tử thần sẽ thất tình sao? Có ai biết, một tử thần thất tình không?