Tư Niên Như Người

Chương 12



Thoải mái khóc lớn một trận, cổ họng Tư Ngật gần như báo hỏng, khàn đến nỗi nói không thành lời, phải chăm ba ngày liền mới khoẻ.

Trì Tranh làm lê tuyết hấp đường phèn, đút cho Tư Ngật từng muỗng như đút trẻ con ăn. Trong phòng bật chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh đèn rất ấm, Tư Ngật mặc chiếc áo len sáng màu, tóc gạt gọn sang một bên, nhìn qua ngoan ngoãn cực kỳ.

Trì Tranh múc một muỗng nước lê, thổi nguội rồi mới đút cho cậu, Tư Ngật mím mím môi, rướn người hôn lướt qua khoé môi Trì Tranh, cười nói: “Cái này vẫn ngọt hơn, ngon hơn lê tuyết nhiều.”

Trì Tranh nắm cổ cậu, tựa trán lên trán cậu, tận đáy mắt hai người là ánh sáng phản chiếu dịu dàng như sao trời.

Tư Ngật ngửi cần cổ Trì Tranh, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Còn sống, tốt thật đấy…”

Sinh ra làm người đúng là chuyện tốt, có thể gặp anh, có thể yêu anh.

Trì Tranh đưa Tư Ngật đến gặp chuyên gia tư vấn tâm lý làm kiểm tra, kết quả cho thấy cậu bị rối loạn lưỡng cực mức độ nhẹ. Thuốc chống trầm cảm có tác dụng phụ rõ ràng, chuyên gia đề nghị cậu tạm thời không quá dựa vào thuốc để trị bệnh mà nên tập trung điều chỉnh tâm lý, vận động vừa đủ, học cách điều tiết tâm trạng.

Có Trì Tranh bên cạnh, đột nhiên Tư Ngật không sợ gì nữa, cậu nắm lấy tay Trì Tranh, chậm rãi kể lại tuổi thơ của mình, kể lại những đêm dài dằn vặt không ngủ được và những cơn ác mộng của mình.

Cậu cứ nghĩ mình đã quên chúng từ lâu rồi, nhưng thực ra chúng vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ cậu, chúng chỉ tự phủ lên một lớp bụi, trốn trong bóng tối, biến thành tâm ma luôn ám ảnh tâm trí cậu.

Trong phòng tư vấn tâm lý rất yên tĩnh, Tư Ngật chỉ có thể nghe thấy tiếng của mình, cậu nhấp một ngụm nước, cười nói: “Ngày trước, thứ tôi sợ nhất là cầu mà không được, bây giờ không thế nữa, tôi đã có được những gì tôi muốn, thỏa mãn rồi.”

Vừa nói, cậu vừa nắm chặt tay Trì Tranh.

Chuyên gia là một người đàn ông điển trai trẻ tuổi, mới khoảng ba mươi, đeo kính không gọng, nhìn qua có vẻ rất sạch sẽ thanh cao, anh nhìn chằm chằm Tư Ngật một lúc lâu, cười nói: “Quen cậu hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu thả lòng như thế, điềm tốt đấy. Không trở ngại nào không thể vượt qua, phải tin vào bản thân mình, cuộc sống của cậu sẽ tốt đẹp hơn.”

Lúc gần đi, chuyên gia đưa cho Tư Ngật một tấm danh thiếp, anh nói: “Trên danh thiếp là phương thức liên lạc cá nhân của tôi, nếu có bất kì vấn đề gì thì gọi điện cho tôi, tôi hi vọng cậu sớm ngày khỏi bệnh.”

Trì Tranh liếc nhìn tên bác sĩ trên tấm danh thiếp, Nguyễn Cương, một họ khá hiếm.

Trì Tranh chủ động bắt tay cùng Nguyễn Cương, chân thành nói: “Cảm ơn anh.”

Nguyễn Cương vỗ vỗ vai Trì Tranh, có ý khác: “Bây giờ đúng là còn nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng thì tất cả nỗ lực đều là đáng giá.”

Hai người ra khỏi bệnh viện, không đón xe mà cùng đi bộ trên con đường ấm áp ánh đèn đường, nói vài chuyện vụn vặt.

Tối nay ăn gì. Hình như trong tủ hết sữa chua rồi. Năm sau thời tiết sẽ ấm hơn một chút, chúng mình đổi sang căn nhà lớn hơn đi. Chọn một căn có phòng làm việc, có tủ sách, có ban công, rồi mua thêm mấy chậu hoa cỏ nữa.

Tư Ngật nói, em muốn nuôi mèo, nuôi một con mèo vàng mập mạp.

Trì Tranh cười nói được.

Trì Tranh không bao giờ từ chối được bất kỳ yêu cầu nào của Tư Ngật.

Trên đường có một quán đồ ngọt nhỏ, trong tủ kính bày một đống cốc chén tình nhân, nhân viên nói đây là hàng tặng kèm, nếu mua đủ số lượng bánh sẽ được tặng một đôi.

Không biết Tư Ngật trúng tà gì mà mua một đống Egg Tart nhân kem và một túi bánh mì mini to đùng, cuối cùng được nhận một cặp cốc tình nhân.

Sau khi về nhà, Trì Tranh vào bếp nấu cơm, Tư Ngật rửa sạch đôi cốc rồi đặt trên khay trà trong phòng khách. Càng nhìn càng thấy thích, mỗi tay cậu cầm một cái, hôn chụt lên chúng, Trì Tranh ra khỏi phòng bếp nhìn thấy cảnh này, cười mắng cậu là đồ trẻ con.

Tư Ngật khỏi đau họng bắt đầu đi làm, Trì Tranh gọi điện dặn dò liên miên, uống nhiều nước, không được hút thuốc, nếu có đứa nào không nghe lời cũng đừng tức nó, càng không được quát to, với cổ họng của em thì chỉ cần quát hai tiếng là hỏng luôn.

Tư Ngật ôm điện thoại cười không ngớt, thấy trong phòng làm việc không ai, cậu hạ thấp giọng cười cợt một câu: “Bà quản gia, bà đến thời mãn kinh à, sao lại dông dài thế!”

Trì Tranh cười mắng: “Thằng nhóc này!”

Đang nói chuyện, Trịnh Nhất ôm một xếp bài tập vào phòng, vừa nhìn Tư Ngật đầy mặt cảnh “xuân” là biết cậu đang gọi điện thoại cho ai, thở dài: “Mùa đông rồi đấy, sao hormone tình yêu của mấy đứa mãi không tan thế hả, không thấy nóng à?”

Tư Ngật cúp máy, không biết xấu hổ mà nói: “Bọn em một năm bốn mùa ngày nào cũng yêu nhau cuồng nhiệt!”

Vừa nói cậu vừa cởi áo khoác đặt lên ghế dựa, một tấm thẻ vô tình rơi ra, dừng ngay dưới chân Trịnh Nhất.

Trịnh Nhất tiện tay nhặt lên, tấm danh thiếp màu đen chữ vàng như thẻ hội viên của quán bar cao cấp nào đó, chính giữa in một cái tên đầy mạnh mẽ – Nguyễn Cương.

Tư Ngật thuận miệng nói: “Chuyên gia tư vấn tâm lý của em, anh ấy không tệ.”

Trịnh Nhất cầm danh thiếp sửng sốt một hồi, đột nhiên nói: “Có phải anh ấy đeo kính không? Màu tóc hơi tối, thuận tay trái?”

Tư Ngật kinh ngạc: “Hai người quen nhau à?”

Trịnh Nhất đặt danh thiếp vào tay Tư Ngật, ngón tay hơi run run chạm vào hai chữ “Nguyễn Cương”, do dự một lúc lâu mới nói: “Bạn trai cũ, yêu nhau hai năm, chia tay bảy tháng.”

Tư Ngật há to miệng, Trịnh Nhất khép lại cái cằm suýt rơi xuống đất của cậu, nói: “Bí mật nha, nếu không anh giết chú diệt khẩu, giết xong đến lượt người kia nhà chú!”

Tư Ngật cười: “Sao không nói sớm, để em theo đuổi anh luôn, em không cần cục gỗ Trì Tranh nữa!”

Trịnh Nhất ngã vào ghế ngồi, ỷ vào chủ nhiệm không có ở đây, anh gác hai chân lên mặt bàn: “Bây giờ vẫn kịp, dù sao anh cũng độc thân. Ba hai một, chuẩn bị, theo đuổi!”

Tư Ngật thò đầu ra khỏi vách ngăn giữa hai bàn: “Anh kể tí đi, sao anh lại quen bác sĩ Nguyễn, nhìn người ta có vẻ không dễ chọc vào đâu.”

“Anh ấy là đối người trong lòng của người trong lòng của anh.” – Trịnh Nhất day day mũi: “Kết quả là bọn anh lên giường. Hai năm này, đúng là, quá loạn, không có ngày nào không cãi nhau, chẳng khác nào ăn tết cả.”

Tư Ngật không nhịn được nói một câu: “Tính tình cực bạo, thân thể cực tốt…”

“Đúng rồi.” – Trịnh Nhất nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không cãi nhau bình thường thì lên giường cãi, giữa mùa hè mà anh đây phải mặc áo cao cổ, cả phòng làm việc còn tưởng anh đây bị điên.”

Tư Ngật nhớ lại dáng vẻ thanh lãnh cấm dục của Nguyễn Cương, đột nhiên rút ra được bài học.

Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Bắt đầu vào mùa đông, thời tiết càng lúc càng lạnh. Tư Ngật mua hai chiếc áo khoác giống y hệt nhau coi như áo tình nhân. Dáng người Trì Tranh cao hơn Tư Ngật, mặc áo khoác càng tôn dáng hơn, chân dài lưng thẳng cực kỳ thuận mắt.

Tóc Trì Tranh đã dài hơn, vừa chạm đến lông mày, hàng lông mày rậm thẳng vừa đứng cân đối trên đôi mắt sâu rộng như cánh đồng bao la. Có người nói đàn ông giống như rượu, chỉ khi trải qua năm tháng mới có thể nhấm được mùi vị. Trì Tranh đúng với câu nói này, tuổi càng lớn lại càng thành thục, khổ cực của quá khứ đều chìm hết trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, không có vẻ tối tăm mà chỉ thấy thâm thúy trưởng thành.

Có lúc Tư Ngật tỉnh ngủ, nhìn người nằm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo lạ thường.

Người này là của mình, người đàn ông đẹp trai hơn cả minh tinh này là người đàn ông của mình.

Chúng mình đã nói rồi, sẽ mãi mãi không rời ra nhau, sẽ bên nhau một đời một kiếp.

Tư Ngật chui vào ngực Trì Tranh tìm một chỗ ngủ thoải mái, Trì Tranh nửa mơ nửa tỉnh giang hai tay ôm lấy cậu theo thói quen, hôn nhẹ lên tai hoặc đỉnh đầu cậu, cả người tỏa ra cảm giác dịu dàng cực kỳ.

Từ khi Trì Tranh sinh ra chỉ có ba phần kiên nhẫn và dịu dàng, hắn đã dành hết cho Tư Ngật. Tư gật sợ tính cách của hắn của lạnh lùng sẽ khiến quan hệ với đồng nghiệp không tốt, đi làm dễ bị bắt nạt, thế là cậu thường mua đồ ăn đến cửa hàng sửa xe mời mọi người, dâng thuốc lá cho ông chủ, nhân viên, đến cả đám culi choai choai cũng có phần, cậu vừa cười vừa nói tính cách anh trai không dễ gần, mong mọi người chăm sóc hắn nhiều hơn.

Với thanh danh của Trì Tranh, chẳng cần làm gì cũng đủ khiến đám culi sợ mất mật, ăn đồ của Tư Ngật, hút thuốc của Tư Ngật xong, chúng lại càng khách sáo với Trì Tranh hơn.

Chú Béo nói chuyện phiếm với Trì Tranh, khen Tư Ngật tốt tính, khen hai người đã lớn thế rồi còn giữ được tình anh em rất đáng ngưỡng mộ.

Trì Tranh cười cười không lên tiếng, híp mắt nhìn vào không trung. Ánh mặt trời chiếu vào mắt hắn, dường như đang cháy lên một ngọn lửa cảm lúc nồng nàn.

Không uổng phí hắn tốt với Tư Ngật từng giây từng phút, đứa bé này chỉ hận không thể móc tim ra trao tận tay cho hắn.

Đứa bé ngốc, ngốc đến mức khiến trái tim hắn đau nhói.

Trời càng lạnh, tuyết đã rơi mấy trận, cửa hàng sửa xe cũng càng lúc càng đông khách, hầu như lúc nào Trì Tranh cũng phải làm thêm giờ. Có lúc Tư Ngật xong việc, gọi điện hỏi hắn đã ăn cơm chưa, trong điện thoại chỉ toàn tiếng máy móc ầm ầm, đợi mãi mới nghe thấy Trì Tranh nói, chưa ăn, bận quá không để ý.

Tư Ngật lập tức nói: “Các anh đừng mua cơm, mấy quán gần đấy chẳng ngon gì cả, đợi tí em mua cơm cho.”

Cúp điện thoại, Tư Ngật đến thẳng quán ăn của Trương Tề gói vài món rồi mượn xe của anh đi đưa cơm.

Trong cửa hàng sửa xe chất ngổn ngang đồ dùng, một đống máy móc dụng cụ vứt lung ta lung tung khắp nơi, có một cô gái đã sửa xong xe rồi mà chưa chịu đi, cứ vây quanh Trì Tranh hỏi đông hỏi tây, giọng nói yểu điệu thục nữ.

Chú Béo nói đùa với Tư Ngật: “Có khi cháu sắp có chị dâu rồi đấy, cô gái này đến đây sáu, bảy lần rồi.”

Tư Ngật híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, cố ý cất cao giọng: “Có thể làm chị dâu cháu hay không, còn phải hỏi anh cháu trước đã!”

Trì Tranh xoay người nhìn qua bên này, đột nhiên chú Béo lạnh sống lưng, cứ có cảm giác như mình vừa nói lời không nên nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv