Nazi:À ko....nếu nặng thì ngài đã giết mất rồi....Ngài muốn ta phải rời xa con bé?....
USSR:......
Nazi:Ngài đã từng làm việc đấy với ta,khiến ta phải rời xa mãi mãi đứa con ruột duy nhất ta có,còn là con ruột của ngài....
Nazi:Ngài mặc kệ ta nghĩ gì,ko quan tâm đến ta dù chỉ là một chút.Ta muốn làm mẹ chứ.Ta phải cảm ơn UN rất nhiều,khi đã đem đến cho ta một món quà bất ngờ và ngọt ngào đến thế.Vậy mà giờ ngài lại tiếp tục đánh mất Ger của ta.
Nazi:Ngài USSR,rốt cuộc,ta liệu có đánh mất đứa con nào của ngài hay ko?
Nazi:Liệu trong chiến tranh năm xưa,ta đã vô tình khiến đứa con của ngài chết?
Nazi:Rồi phải bao nhiêu sinh mạng....thì ngài mới nhẫn tâm khiến cho đứa con chưa chào đời của ngài mất đi,ngay trong bụng mẹ...nhẫn tâm khiến đứa con gái bé nhỏ của ta phải bị tẩy não?
Nazi:Ngài USSR....ta đã gây ra biết bao nhiêu tội ác lên đất nước của ngài.Vậy ta còn đắc thêm tội nào khác lên chính ngài hay ko?
Nazi:Xin hãy cho ta biết....*bật khóc*
USSR:......
USSR:Nếu như ta nói....tình yêu cũng là một cái tội,thì liệu giữa ta và ngươi,nó có phải là một tội lớn?
USSR:Trên mặt trận,nếu như ta yêu ngươi,ta sẽ chết.Chết có khi còn thảm hại.Bây giờ,chúng ta cũng đang ở trên một mặt trận khác,mặt trận của cái yêu và cái hận.Kẻ nào yêu trước sẽ chết trước,vì trên mặt trận này,hận là ko thể trả.
Nazi:Vậy thì ta đã chết rồi.
USSR:....
Nazi:Ngài luôn thắng ta,USSR.
Nazi:Trước đây,ta đã rất muốn trả thù.Ta muốn thắng ngài cơ,thắng trên mọi mặt trận.
Nazi:Ta yêu vào cái là trở nên ngu ngốc,cuối cùng thì chết thảm trên chính mặt trận mà ngài đã nói.
USSR:Yêu vào là trở nên ngu ngốc....
USSR:Và ta thì suýt chút nữa ngu ngốc như ngươi.
Nazi:......
USSR:Nếu Ger đi rồi,thì giờ quay lại với công việc cày cuốc của ngươi đi.
....
Nazi trở về trại giam.Sau bữa tối chẳng mấy ngon miệng,cô thay cho mình bộ áo kẻ sọc nhạt nhẽo.Thay vì về buồng giam,cô lặng lẽ đi đến bìa rừng.
Ngồi gục dưới gốc cây,cô chỉ biết nhìn lên ánh trăng với đôi mắt mất hết hoàn toàn khao khát và niềm tin cuộc sống.Ko,cô ko đến đây để tự sát,mà là để tự mình làm đau mình hơn với hai từ "Giá như..." luôn xuất hiện trong tâm trí...
......Giá như chúng ta là hai con người hoàn toàn khác......
....
Giá như cô đậu đại học Mĩ Thuật năm đó.Cô sẽ miệt mài luyện tập để hoàn thành ước mơ của mình - họa sĩ.Cô sẽ cùng làm bạn với những họa sĩ nổi tiếng khác.Các tác phẩm của cô dù có nổi tiếng hay ko,nhưng vẫn được mọi người đón nhận.Cô sẽ đi khắp thế giới,tô vẽ lại những nơi mà mình đặt chân đến,rồi đến Nga.
Tại Moscow,dưới Quảng trường Đỏ.Cô gặp ngài,một người nghệ sĩ.Ngài trên tay chiếc ghi-ta cũ màu nâu hạt dẻ,sẽ hát những bài ca đẹp nhất của tuổi thanh xuân,những bài ca sâu đậm nhất về tình yêu đôi lứa,hay là những bài hát về tình yêu Tổ quốc của bao lứa thanh niên.Hai người mắt chạm mắt,tay trong tay,cùng rơi vào lưới tình do số trời định sẵn.
Giá như cả hai sẽ có một tuổi thanh xuân tuyệt đẹp,một đám cưới nhỏ tại một trang trại giữa cánh đồng hoa.Rồi là một,hai,hay ba đứa trẻ chào đời.Một cuộc tình lãng mạn,ko cần giàu sang.Cả hai cùng cống hiến đời mình cho nghệ thuật,cho tình yêu,và cho nhau...
Giá mà như vậy...
Thực tại đôi khi có thể may mắn như trong tưởng tượng,nhưng đôi khi lại ko...Hai người đến với nhau,bước vào cuộc đời nhau,rồi rơi vào lưới tình của nhau theo cái cách mà cả hai chẳng hề mong muốn.
Ông trời chẳng thương ai,khi đã cho một bông hồng gai tàn bạo hủy hoại một danh tướng,và cũng đã khiến vị thiếu tướng tha hóa bởi sự hận thù,reo rắc kinh hoàng lên chú chim nhỏ đã bị bẻ mất đi đôi cánh.
Cả hai người vốn chẳng có gì hợp với nhau,nhưng vẫn bị số phận đẩy ghép.Cô có tuổi thơ hạnh phúc,ngài thì ko.Lớn lên,ngài thành công,cô thất bại.
Cả hai gặp nhau trên mặt trận,rồi người thắng kẻ thua.Khi đó,cô đáng trách bao nhiêu,ngài đáng thương bấy nhiêu,giờ thì ngược lại.Cô khiến đất nước ngài tan thương bao nhiêu,thì giờ,ngài khiến cuộc đời cô thảm hại bấy nhiêu.
Người từ đáng thương thành đáng trách.Nhưng chẳng ai dám trách người đó cả...
Kẻ từ đáng trách thành đáng thương.Nhưng những gì kẻ đó đã gây ra...ko ai thương được kẻ đó cả...
Nazi cay sống mũi,cổ họng đắng nghẹn,đôi mắt mơ hồ đẫm nước.Cô thật sự đã mất tất cả.Mất mát về người thân,thể xác và cả tinh thần.Và giờ,thì mất luôn cả hy vọng sống.