Đêm muộn...
Trời bên ngoài rét buốt.Những cơn gió lạnh rít qua từng khe cửa sổ,thổi vào trong phòng.Nhưng chúng cũng sớm bị hơi nóng từ lò sưởi dập tắt.
Nazi nằm trên giường,chăn cuốn quanh người,trầm tư nhìn lò sưởi.Ngọn lửa từ lò bốc cháy,làm căn phòng sáng lên đôi chút.Tuy nhiệt độ phòng khá ấm,chiếc chăn dày trên người cô cũng đủ để xua đi cái lạnh mùa đông.Song vẫn ko thể sưởi ấm được tâm hồn lạnh lẽo của cô bây giờ.
Chiếc lò sưởi làm cô nhớ đến những dịp Noel đã qua của cô.Cô nhớ ngày còn bé,được cha bế trên tay,ngồi cạnh lò sưởi,kể cho cô nghe truyện cổ tích.Cô nhớ những ngày ngồi đàn hát cùng huynh đệ của mình,cùng nhậu một bữa đã đời và tâm sự tỉ thứ chuyện.Cô nhớ cả những đêm Giáng Sinh tại phòng tiệc của ĐQX,những chén rượu được tung hô cùng những tiếng cạn ly,cạnh chiếc lò sưởi làm ấm cả hội trường.
Cô muốn được quay lại những đêm tuyệt vời đó.Có thể là cô và cha,cùng nhau ôn lại những câu chuyện cổ tích cạnh ly sữa ấm.Có thể là cô cùng I.E và J.E,đàn hát và nhậu đến sáng.Hay là cô với W.R,cùng chơi trò đuổi bắt tràn ngập tiếng cười....Hoặc chỉ cần ngài quản gia kia,ở bên cạnh và an ủi cô....
Và cô cũng muốn được ở cạnh USSR.
Một đêm ngọt ngào,chỉ có hai người.Món quà cô được nhận,có thể là những thứ xa xỉ đắt tiền,hay chỉ là một bông hoa cúc nhỏ,cô đều vui.Hai người cùng ăn bánh gừng,cùng khiêu vũ trên điệu nhạc Giáng Sinh nhẹ,cùng ngồi trò chuyện với nhau bên cạnh cây thông rực rỡ ánh đèn.Anh trêu ghẹo cô,trao cho cô những lời yêu thương đến sến súa...hay thậm chí còn làm nũng cô,để cô cười...
Có lẽ như vậy là quá nhiều....Đối với Nazi,chỉ cần USSR ôm cô vào lòng và ngủ.Hơi ấm của anh còn hơn cả hơi ấm từ lò sưởi,chứa đầy sự yêu thương và trân trọng...
Nhưng hiện tại,đã là qua 12h đêm.Nước mắt cô rơi dài trên má,thấm đẫm xuống gối.Sống mũi cay xé,nghẹn lại vì đau.Rồi dần dần,cô nhức nhở trong im lặng.Đêm Noel này có lẽ là đêm buồn nhất đối với cô.Khi cô chỉ có một mình,cô đơn,lạnh lẽo....
Cô đem lòng yêu USSR,từ những ngày còn chiến tranh.
Một đêm nọ,khi cô đang cố ám sát anh,bằng cách nấp sau gốc câychỗ anh hay ngồi nghỉ,chờ thời cơ thích hợp là xông ra hạ gục,cô đã nghe được tiếng hát,tiếng đàn trữ tình của anh về tình yêu thời chiến.Ban đầu,cô ko quan tâm,vẫn tập trung vào ý định của mình.Nhưng sau đó,tiếng hát,tiếng đàn,như làm mềm trái tim lạnh giá của cô,khiến nó nở một bông hoa tuyệt đẹp.
Phải,cô đã yêu,và vẫn đang yêu USSR.Nhưng những gì anh đã làm với cô,những gì cô đã phải chịu đựng suốt thời gian qua...đã khiến cô đem theo lòng hận anh.Vừa yêu vừa hận.Cô yêu anh,luôn quan tâm đến anh.Nhưng cũng hận anh,hận đến tận xương tủy.
Anh thì đang sung sướng với tình nhân,còn cô thì chỉ biết nằm khóc vì đau lòng.Anh bỏ mặc cô một mình,coi cô như món đồ vô cảm,thích dùng thì lôi ra dùng,còn chán thì vứt xó một chỗ.
Cô bị anh vấy bẩn,sỉ nhục,chà đạp....Tất cả cô đều can chịu,nước mắt bao nhiêu cũng đều cố nhép trở lại hốc.Còn đây chỉ là một đêm đông,mà cô lại bật khóc nức nở....trong thầm lặng.Cái lạnh ngoài kia ko phải là thứ khiến cô khóc.Thứ lạnh ở đây là lòng dạ người đang thỏa mãn trên cơ thể của người tình.
Cô khóc,cô đau,nhưng chẳng ai biết,chẳng ai giúp cô.Mà có biết thì cũng chẳng thèm giúp.Cô xứng đáng bị như vậy mà,xứng đáng với những gì cô đã gây ra.
...
2h sáng...
Lửa vẫn còn bập bùng trong lò sưởi.Gió bên ngoài đã dịu bớt đi phần nào.Nazi thì ngủ từ lúc nào...còn cặp tình nhân kia,sau đêm ân ái nồng nhiệt,cũng đã chìm vào giấc ngủ say...