Tư tế nhỏ cứ có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.
Em không nhớ lần trước mình quay về từ vũ hội thế nào, chỉ nhớ em tỉnh dậy đúng lúc mặt trời ló rạng, cửa sổ dẫn ra ban công chưa khép, làn gió khẽ thổi màn lụa trắng bay bay.
Hôm nay là ngày tế thần, Thần Điện hiếm khi cho nghỉ học.
Thậm chí em có thể nghe tiếng những tín đồ nhỏ tuổi vui đùa ầm ĩ trong vườn hoa cổ kính, tiếng cười vọng vào phòng em.
Còn em ngồi trên đệm chăn mềm mại, nhìn bộ quần áo ngủ trắng tinh tươm trên người, buồn bã trống vắng mà khẽ vuốt ngón tay.
Tuy bình thường em vẫn hay mang những món trang sức thuộc về tư tế, nhưng em chưa đeo nhẫn bao giờ.
Em còn nghiêm túc nói với Đại pháp sư rằng, chỉ có những tiểu thư quý tộc xinh đẹp mới đeo nhẫn mà thôi, em sắp trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi, không nên đeo thứ đó.
Nhưng trong buổi sáng ấm áp hôm nay.
Em vươn ngón tay mảnh khảnh lên trước những tia nắng mặt trời – sao cứ có cảm giác, nơi này lẽ ra phải có một chiếc nhẫn mới đúng.
Một chiếc nhẫn không bắt mắt, nó tao nhã và giản dị vô cùng, tinh tế ngự trên ngón tay em.
Có lẽ do ánh nắng buổi sớm quá chói mắt, nên chẳng hiểu sao tư tế nhỏ lại phát hiện nước mắt mình đang chảy dài.
Rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, hôm nay chỉ là một ngày tế thần bình thường đáng được ăn mừng mà thôi.
Em lại đột nhiên nghẹn ngào bật khóc, như thể đã đánh mất thứ gì đó trân quý vô cùng.
Bảy ngày sau khi vũ hội kết thúc.
Chẳng mấy khi tư tế nhỏ xuất hiện trong thư viện của Thần Điện, trước mặt em là một quyển sách cổ thật dày. Nó ghi lại những sự kiện từ kỉ nguyên đầu tiên, khi đó quốc gia này còn chưa được thành lập, kẻ thống trị đại lục chính là loài rồng tàn bạo.
Họ dùng vàng ròng xây thành cao ngất, dùng máu tươi vẽ nên phù chú.
Hai con rồng cũng chẳng thể đội trời chung, trừ phi đang trong kì giao phối, nếu không rồng gần như chẳng bao giờ tới gần nhau.
Ngón tay tư tế nhỏ nhẹ di qua bức vẽ rồng cuộn tròn trên mặt đất.
Dạo này em toàn mơ thấy một con rồng khổng lồ màu đen, một con rồng đáng sợ vô cùng, to lớn tới mức có thể cắn nát cả người em bất cứ lúc nào. Bộ vảy đen nhánh của nó chính là chiếc áo giáp cứng nhất, đôi mắt vàng chẳng khác nào đá quý lạnh như băng, nó vừa tàn nhẫn vừa lạnh lẽo.
Con rồng này, dù có xuất hiện nơi đâu cũng có thể khiến người ta sợ hãi chạy mất.
Nhưng trong giấc mơ ấy, em chẳng những không hề sợ hãi, mà còn vươn tay ôm lấy đầu rồng.
Em vẫn mãi muốn dang rộng đôi tay, muốn giấu con rồng này vào lòng mình.
Như muốn bảo vệ một con thú non nớt.
Nếu có ai nghe được chuyện này, có khi họ sẽ cười rụng cả răng mất – một con người gầy yếu mảnh mai mà lại muốn đi bảo vệ một con rồng hung dữ.
Nếu người trong Thần Điện mà biết được, có khi họ sẽ nhanh chóng tìm thầy thuốc tới xem em có bị nguyền rủa hay không.
Nhưng khi tư tế nhỏ ấn tay lên ngực, em vẫn thấy nơi ấy cứ nhưng nhức.
Kể từ cái ngày quay về từ vũ hội hoàng cung, em vẫn luôn có cảm giác như lồng ngực mình thiêu thiếu thứ gì.
Hôm qua, em theo Đại pháp sư đi dự lễ đính hôn của con gái nhà Tả đại thần. Em thấy vị tiểu thư xinh đẹp đó khoe chiếc nhẫn đính hôn của mình cho bạn bè xung quanh.
Chẳng hiểu sao, em cứ ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn ấy một hồi lâu.
Đột nhiên trong lòng em nảy ra một ý nghĩ buồn cười vô cùng, em mơ hồ cảm thấy, hình như trong một đêm nào đó, xung quanh em toàn những ngọn lửa xanh sáng ngời, và nơi ấy cũng có một người đang trao nhẫn cầu hôn em.
Đó là một người dịu dàng vô cùng, hắn đeo nhẫn vào ngón tay em.
Hắn xin em hãy làm bạn đời của hắn.
Và em đồng ý rồi…
Nhưng càng cố nhớ lại, nhớ cả đến những việc khi mới mười hai mười ba tuổi, em vẫn chẳng nhớ ra kí ức mơ hồ vụn vặt ấy. Rốt cuộc khung cảnh ấy đã từng xảy ra thật, hay chỉ do em tưởng tượng mà thôi?
Đại pháp sư chú ý tới ánh nhìn của em, còn đùa giỡn – có phải em thích cô gái đứng cạnh tiểu thư nhà Tả đại thần hay không.
Khi ấy em mới cụp mắt, buồn bã lắc đầu.
Em đã sắp mười tám tuổi rồi, ngày càng có nhiều người nhắc em nhớ rằng, sau khi trưởng thành thì phải tìm một quý tộc mà đính hôn.
Em là tư tế của đất nước này, là người tôn quý chỉ sau quốc vương và vương hậu.
Hậu duệ của em rất có thể sẽ kế thừa năng lực đặc biệt em sở hữu.
Chỉ cần em nghĩ một cái thôi, đa số mọi người ở đây sẽ chực chờ được lọt vào tầm mắt em.
Nhưng khi đang ngồi giữa yến hội đông đúc, trong lòng em lại vang lên một giọng nói bí ẩn và khôi hài, nó nhẹ nhàng đáp: “Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của một người khác rồi”.
Nên em không thể thích bất kì ai được nữa.
Dù đây chỉ là một giấc mơ mờ ảo hư vô.
Nhưng em vẫn ôm chút hi vọng còn sót lại.