“Quan Chước.”
Mộc Tử Duy mượn lúc thái rau để tới gần Quan Chước, muốn kề tai nói nhỏ với anh, nhưng nhón chân sao cũng không đủ cao. “Anh Tần làm sao vậy?”
Mộc Tử Duy sợ Tần Cáp nghe thấy, dáng vẻ hết sức cẩn thận. Nhưng thực tế, trong bếp lớn như vậy, dù có nói nhỏ thế nào vẫn nghe thấy được.
Quan Chước không định chỉ ra, anh rất hưởng thụ việc Mộc Tử Duy chủ động tới gần anh.
“Chuyện của cậu ta phải để chính cậu ta giải quyết.” sau đó còn một câu không nói ra ─── em chỉ cần quan tâm chuyện hai chúng ta là đủ rồi.
“Ừa. Nhưng mà…” Nhưng cậu vẫn nhịn không được lo lắng.
Trước lúc Tần Cáp mất hồn mất vía trở lại bếp, Mộc Tử Duy đã cảm thấy không ổn rồi, sau đó Tiểu Cẩn trở lại đây nói chuyện với Tần Cáp một phen nữa lại đưa cho hắn một tờ gọi cơm xong, vẻ mặt Tần Cáp càng rối rắm. Đầu tiên là không hé tiếng nào, sắc mặt chợt tốt chợt xấu, sau đó trông hắn nghiêm túc mà bi tráng tiếp tục nấu ăn. Nét mặt chăm chú ấy cứ như sắp lên chiến trường, vừa sợ hãi vừa thành kính.
Mộc Tử Duy biết cậu có hơi bao đồng, nhưng Tần Cáp là người bạn cậu rất quý trọng, nếu Tần Cáp không vui, lòng cậu cũng sẽ khó chịu. Cậu rất muốn hỏi cho rõ, nhưng thế nào cũng không nói nên lời.
Trực giác không chuẩn xác lắm của cậu nói cho cậu biết, chuyện này chắc là có liên quan tới người Tần Cáp đã thích rất lâu kia, bởi vì chỉ có chuyện của người kia mới làm Tần Cáp thất lễ như vậy. Nhưng nghĩ đến mỗi lần chuyện gì có liên quan tới người kia, phản ứng của Tần Cáp, câu hỏi đến cổ rồi lại phải nuốt xuống.
–
Tần Cáp dám chắc, đây là lần đầu tiên trong đời hắn chăm chỉ làm cơm như thế. Chỉ cần vừa nghĩ đây là làm món ăn cho Lăng Á, hắn phải mất rất nhiều sức mới không run tay cầm dao.
Lúc vừa thấy Lăng Á, hắn gần như quên mất chuyện trước kia, thầm muốn xông lên ôm chặt lấy y. Nhưng hắn lại nghĩ tới.
Lăng Á y ghét đồng tính luyến ái.
Thực ra trước đây, lúc hắn còn chưa gặp lại được Lăng Á, hắn cũng không có nghĩ tới muốn cùng Lăng Á thế nào sất. Lăng Á với hắn, là mối tình đầu của hắn, đối tượng hắn xxx trong mơ lúc dậy thì, là sự tồn tại tốt đẹp nhất trân quý nhất trong trí nhớ ngây thơ ngây ngô ấy của hắn. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ ở bên Lăng Á. Giống như việc bạn có thích một thần tượng đến mức nào thì bạn cũng tuyệt đối không muốn yêu đương gì vậy.
Nhưng mà Lăng Á lại xuất hiện, làm nhen nhóm những mộng đẹp trong lòng hắn, nói cho hắn biết, vị thần vốn xa vời ấy nay đột nhiên gần trong gang tấc, có khả năng sẽ là của hắn.
Thế là bao vui mừng ngỡ ngàng trong nháy mắt làm đầu có Tần Cáp choáng váng, hắn không hề nghi ngờ gì mà nhào tới.
Sau đó, Lăng Á căn bản không nhớ hắn là ai. Qúa khứ hắn trân trọng đột nhiên chẳng đáng một đồng.
Rồi sau đó, Lăng Á ghét đồng tính luyến ái. Toàn bộ cuộc đời hắn đều thành sai lầm.
Lòng dạ Tần Cáp lại bắt đầu chua xót.
Lúc bóc vỏ tôm, dầu sôi bắn lên từng bọng nhỏ, thoáng cái đã bắn lên tay, là cảm giác ấm áp nóng bỏng.
“Chỉ một lần như thế.” Tần Cáp nghĩ.
Tuy hắn chẳng có chút hi vọng nào, nhưng dù sao hắn cũng có thể tự tay nấu ăn cho Lăng Á một lần.
“Tần tiểu thụ, đã được chưa? Bàn Lăng Mị bắt đầu giục rồi đấy.” Nói đúng ra thì chỉ có anh trai Lăng Mị giục thôi, tuy rằng không có ai, nhưng cái dáng vẻ lãnh diễm cao quý, làm người ta chẳng chịu được.
“Ừ, được rồi.”
Tần Cáp làm nốt đĩa cuối cùng, hơi xuất thần.
Quan Tiểu Cẩn bưng đĩa ấy hít sâu một hơi, nhờ nghị lực mạnh mẽ mới không giơ tay ăn vụng. Nói thật, lúc vừa rồi đứng ở cửa quán phát hoa vẫn còn ổn, đến lượt cô bưng đĩa, đó quả đúng là dằn vặt.
Đưa tay bưng từng đĩa ngon lành vào tay người khác, cô lại không được ăn không được ăn…. Đó đúng là một câu chuyện đau lòng.
Cô thấy Tần Cáp dáng vẻ khẩn trương, an ủi nói: “Tần Cáp anh yên tâm đi, con người Lăng Mị khá là tốt. Hơn nữa, người ta thường nói ‘để nắm bắt lòng dạ đàn ông, phải bắt được dạ dày hắn trước’, anh nhìn tiểu ngốc thụ với anh tôi là một ví dụ điển hình đó. Nói không chừng Lăng dê con ăn món của anh rồi, từ nay về sau sẽ quỳ gối dưới tay nghề của anh, chẳng rời xa anh nữa ý chứ?”
Nhưng hai tên thụ ở cùng nhau thì phân công thụ kiểu chi? Tuy rằng nếu Tần Cáp thụ, nhược công cường thụ cũng được đấy, nhưng tựa hồ nếu Lăng Mị làm thụ cũng rất hay…
Lúc Lăng Mị thấy Quan Tiểu Cẩn bưng món ăn đến, tinh thần hoảng hốt mà đi tới, mắt cứ nhìn cô chằm chằm.
Lăng Á thấy cậu em trai hăng hái tranh giành, nhịn không được giẫm cho một phát dưới bàn.
Lăng Mị phục hồi tinh thần lại, xấu hổ quay đầu khụ một tiếng.
“Hey?” Quan Tiểu Cẩn nhân tiếng khụ hắng giọng này, buông đĩa. “Có phải anh bị cảm không? Có cần tôi đi rót cốc nước nóng không?”
“Không, không sao.” Lăng Mị vội xua tay.
Ở trong lòng hắn, Quan Tiểu Cẩn lại có thêm ưu điểm: dịu dàng, thiện lương, biết săn sóc người.
“Ừa. Món ăn xong rồi nè, mời hai vị từ từ dùng.”
“Ừ, cảm ơn.” Lăng Mị thấy cô muốn đi, có chút không muốn. Nhưng hắn cũng không thể cố tình gây sự đưa ra các loại yêu cầu bảo cô ở lại được, như vậy nhất định sẽ bị coi là khách gây sự, sẽ bị ghét.
Mà lúc này, Lăng Á đột nhiên lên tiếng. “Chờ đã.”
“Ack, ngài còn có gì cần sao?” Quan Tiểu Cẩn nhẫn nại hỏi.
“Sai món rồi.” Lăng Á lạnh lùng mở miệng.
“Món này và món này, chúng tôi căn bản không gọi. Món chúng tôi gọi thiếu mất một.”
Có mấy khách bàn khác đã nhìn sang phía bên này. Quan Tiểu Cẩn hơi luống cuống.
“Anh, thôi đi mà, ăn những món này cũng được.” Lăng Mị không đành lòng nhìn Quan Tiểu Cẩn bối rối, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Rõ ràng không giống mà.” Lăng Á nghiêm túc nói. “Một giống hai được sao?”
Lăng Mị không hé răng nữa.
“Cái kia… Các ngài chờ một chút, tôi gọi đầu bếp tới.” Quan Tiểu Cẩn vội vào bếp, kéo Tần Cáp ra ngoài. “Tần tiểu thụ, Tần tiểu thụ, mau đi theo tôi!”
Tần Cáp còn đang thương cảm, đột nhiên bị kéo đi, chẳng hiểu ra sao. Chờ Quan Tiểu Cẩn đưa hắn ra, lúc hắn thấy người kia, hắn cảm thấy hắn sắp ngừng hô hấp rồi.
“Qúa, quá gần rồi…” Tần Cáp hít thở không thông, chẳng nghe thấy gì cả.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp và bờ môi lóng lánh mê người ấy.
Lăng Á nói vài câu lại phát hiện đối phương hoàn toàn không để ý, lộ ra thần sắc không vui.
Quan Tiểu Cẩn thấy thế, dùng cánh tay khuỷu tay huých mạnh vào eo Tần Cáp, nhỏ giọng nói: “Khách nói chuyện với anh đấy!”
“Hả? Ừa… gì nhỉ… anh nói gì nhỉ.”
Lăng Á nể đây là nơi người em y thích làm việc mới cố nén tức giận: “Tôi nói, các cậu đưa sai món rồi.”
“Hả!!” Tần Cáp ngốc luôn, rõ ràng hắn tự tay làm món ăn, sao lại sai….
Hắn không dám tin, nhìn món ăn trên bàn….
Đệt! Sai thật rồi!
Hắn đại khái đã hiểu ra sao rồi. Là lúc hắn nấu ăn, một lòng muốn phát huy hết trình độ của mình, làm cho Lăng Á món ăn ngon nhất, sau đó… bất giác đã làm theo sở trường của hắn.
Mà xui xẻo là, món sở trường của hắn không phải món đối phương gọi.
Lăng Á thấy vẻ mặt ngốc của thanh niên mặc đồ đầu bếp trắng, không biết là bị xúc động đến mức nào rồi, lại cũng không còn tức giận như vậy nữa.
“Lần này cho qua, lần sau đừng lầm nữa.” Lăng Á lạnh lùng nói.
Lần sau….
Lần sau….
Lần sau….
Tần Cáp hoàn toàn choáng váng, ngay cả Quan Tiểu Cẩn bên cạnh bị Lăng Mị đỏ bừng mặt hỏi số di động cũng không để ý tới.
><><><><><