“Muốn!” Lần đầu tiên giọng Mộc Tử Duy có phần xao động.
Quan Chước ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, nói: “Sẽ nói hết cho em.”
Mộc Tử Duy vừa nghĩ đến mình lập tức có thể hiểu được quá khứ của Quan Chước là hít thở cũng gấp hơn. Nhưng đợi thật lâu mà Quan Chước cũng không nói gì nữa.
“?” Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có phần hoang mang.
Quan Chước cau mày, “Anh đang nghĩ phải kể tử đâu.”
“Ừ…” Mộc Tử Duy cũng lâm vào trầm tư. “Kể từ lúc anh sinh ra có được không?”
Tất cả của Quan Chước cậu đều muốn biết.
Quan Chước trầm mặc một lát, “Xin lỗi… Chuyện lúc vừa sinh ra anh không nhớ.”
“… Ừm, nhưng em vẫn nhớ.” Mộc Tử Duy nghiêm túc nghĩ lại.
“Lúc em vừa sinh ra nặng 2,57 kg, dài như thế này này.” Nói rồi cậu khua tay múa chân tả.
“Nhỏ thế.” Quan Chước chẳng dám tin.
Anh không biết trẻ con sinh ra nên dài như thế nào, nặng bao cân. Bởi vì sống ở nước ngoài một thời gian khá lâu nên đến cả trẻ con anh cũng ít thấy.
“Nhưng cũng không tính là em nhớ được, là mẹ em thường kể cho em nghe, nghe nhiều thì nghĩ là mình nhớ thôi.”
“Mẹ em còn nói lúc em mới sinh không khóc, làm họ sợ lắm, phải để hộ sĩ lộn chân em lại, đánh mông em mới khóc đấy.”
Quan Chước nghe rất chăm chú, lúc nghe thấy hộ sĩ đánh mông cậu thì liền ôm người chặt hơn, thần sắc hơi khẩn trương, bàn tay vòng ra phía sau che, hỏi: “Có đau hay không?”
Mộc Tử Duy thoáng cái đỏ mặt, ậm ừ hồi lâu, chôn mặt vào lồng ngực Quan Chước, lảng chủ đề này: “Quan Chước, mẹ anh không nói với anh sao? Chuyện lúc anh mới sinh ấy.”
Quan Chước lắc đầu. “Lúc mẹ sinh anh bị khó sinh, hơn nữa còn một mình ở bệnh viện.”
“Sao lại có một mình?”
“Lúc đó là năm mới, nhà kia có tiệc tụ họp quan trọng, tới dự toàn là tai to mặt lớn, cho nên không có ai để ý mẹ con anh.”
Mộc Tử Duy hoàn toàn không thể hiểu nổi, một sinh mệnh mới ra đời phải là chuyện vui mừng lắm chứ? Sao không có ai chào đón?
Quan Chước nhận ra nghi vấn của cậu, tiếp tục nói: “Nhà đó là xí nghiệp gia tộc, ở Hương Cảng. Mẹ anh con nhà thường, bởi vì trùng hợp quen người kia nên tình tiết có hơi giống ‘cô bé lọ lem’.” Nếu là cổ tích thì đến đây cũng nên kết thúc, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
“Khi mẹ anh và người kia kết hôn, nhà người đó không tán thành, ngay cả hôn lễ cũng không có, cửa cũng không được vào. Mãi đến khi có anh trai anh, mẹ anh mới vào được nhà đó.”
“Trong mắt họ, người thừa kế có một là đủ rồi, huống hồ đứa con do người phụ nữ thân phận thấp kém sinh ra, cho nên lúc anh sinh ra chẳng ai thèm để ý.”
Mộc Tử Duy muốn nói cậu để ý, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không có cách nào trở lại lúc Quan Chước mới sinh ra.
“Đừng buồn, đã là chuyện quá khứ rồi.” Quan Chước sờ đầu cậu.
Mộc Tử Duy lòng càng khó chịu, rõ ràng những chuyện buồn này xảy ra với Quan Chước nhưng Quan Chước lại đi an ủi cậu.
“Cái nhà kia? Họ đối xử với anh… có tốt hay không?”
“Nhà kia rất lớn, ngày nào cũng phải học rất nhiều thứ, họ… cũng không có gì không tốt, chí ít không có ai bắt nạt anh cả.” Chỉ coi thường và khinh miệt mà thôi.
“Vậy còn sau đó? Các anh sao lại tới đây sống?”
“Gia tộc liên hôn, người kia và mẹ anh ly hôn. Lúc đó nhà người kia cho mẹ anh tiền, ý là muốn bảo mẹ anh để anh và anh trai ở lại, mẹ anh hỏi anh và anh trai anh, hai đứa đều chọn mẹ.”
“Sau đó thì rời khỏi Hương Cảng. Cũng không phải ngay từ đầu đã tới Thành Đô, đi rất nhiều nơi, cuối cùng gặp bố ở một quán trà bên này, cũng chính là bố Tiểu Cẩn.”
“Sau đó… thì định cư ở bên này sao?” Mộc Tử Duy không nói rõ trong lòng mình hiện giờ có cảm giác gì. Rõ ràng lúc Quan Chước nói những lời này thì chẳng thể hiện chút buồn rầu nào, chỉ thản nhiên kể như đang kể một sự thực, nhưng cậu vẫn cảm thấy đau lòng.
“Ừ. Bố anh là người trong hắc đạo, nhưng ông rất tốt với chúng ta.” Sau đó có Tiểu Cẩn, vốn cứ tưởng người một nhà sau này có thể yên ổn sinh sống, nhưng trời không chiều lòng người…
Quan Chước nhắm mắt lại, những hình ảnh trước đây hiện lên trong đầu.
Đã qua lâu như vậy, nhưng vẫn rõ ràng đáng ghét.
Mộc Tử Duy thấy anh im lặng, nhưng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Cậu đại khái đã hiểu tiếp đó xảy ra chuyện gì, trước đây Quan Chước đã từng nói bố mẹ anh đã chết, bị xử bắn, còn nói họ đã làm chuyện sai lầm.
“Sau đó, bố mẹ bởi vì vận chuyển ma túy nên bị bắt, là có người mật báo.”
“Lúc đó anh với anh trai tuổi cũng không lớn, cũng không rõ về pháp luật cho lắm, tuy đã sớm biết buôn lậu thuốc phiện là sai trái, nhưng ai ngờ… lại là tử hình.” Nếu như sớm biết… nếu như sớm biết….
Mộc Tử Duy bỗng nhiên rất muốn khóc, nhưng vẫn nhịn xuống được. “Lúc ấy anh bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
“Vừa lên cấp 3?”
“Ừ. Gần hết kỳ 2.”
“Nhỏ quá.” Mộc Tử Duy sờ mặt Quan Chước, không tưởng tượng được dáng dấp thiếu niên non nớt của khuôn mặt này, cũng không nghĩ ra được một thiếu niên mười lăm tuổi phải chịu biến đổi lớn trong cuộc đời ấy như thế nào.
“Vậy lúc anh theo mẹ anh rời khỏi Hương Cảng là năm bao tuổi?”
“4 tuổi, cho nên rất nhiều chuyện bên ấy đều không nhớ được.”
Bỗng nhiên Quan Chước ngây ngẩn cả người, hơi hoảng loạn lau đi nước mắt của cậu, nhẹ nhàng ôm, vỗ lưng cậu.
“Đừng khóc, đã là chuyện quá khứ rồi.”
Mộc Tử Duy không dừng được lại, cậu chỉ cần vừa nghĩ tới khi đó Quan Chước còn nhỏ như vậy là….
“Thực sự không sao cả.”
“Sao lại không sao được?” Vành mắt Mộc Tử Duy đo đỏ. “Anh rõ ràng… rõ ràng tốt như vậy…”
Rõ ràng là người tốt nhất, rõ ràng phải được hưởng những thứ tốt nhất, vì sao lại phải gặp những chuyện ấy.
“Ngốc ạ, anh chẳng tốt chút nào đâu.” Quan Chước cười mà lòng chua xót. “Em cũng không biết anh đã làm những chuyện sai lầm gì.”
“Người mật báo kia về sau là do anh xử lý. Còn những tranh cãi và tranh đấu… nói ra sợ làm em sợ.” Đó coi như là một đoạn ký ức anh không muốn nhớ nhất.
“Quan Chước, anh đem người kia…” Mộc Tử Duy không dám nói ra chữ ấy.”
“Không có.” Quan Chước lắc đầu, “Về sau hắn sợ nên tự sát, người nhà cũng không sống khá giả. Sau ngẫm lại, thực ra chuyện hắn báo cũng không liên quan gì tới người nhà hắn cả.”
“Làm những chuyện ấy… trong lòng anh nhất định khó chịu lắm đúng không?” Mộc Tử Duy biết Quan Chước thực ra rất thiện lương, dù cho làm một vài chuyện không tốt, kết quả người khổ sở lại vẫn là bản thân. Hơn nữa cho dù là những cái gọi là chuyện xấu, cũng rất khó vì thế mà nói Quan Chước không tốt. Mỗi người đều có điều bất đắc dĩ, nếu như đổi người khác đứng ở vị trí Quan Chước, nói không chừng chuyện càng hỏng bét.
Quan Chước im lặng thật lâu, rồi cuối cùng gật đầu. “Em bây giờ có còn nghĩ… anh là người tốt không?”
“Ừ!” Mộc Tử Duy gật đầu nghiêm túc. “Mặc kệ người khác nghĩ như nào, em vẫn thấy anh tốt.”
“Ngốc ạ.” Quan Chước đang cười, cười rất dịu dàng.
Số anh sao mà tốt vậy, có thể gặp gỡ một tên ngốc chỉ cần nhận định một người là sẽ tiếp thu toàn bộ của hắn.
“Không có ngốc.” Mộc Tử Duy nói như vậy, nhưng không tức giận, lại hỏi: “Thế sau đó? Anh đã nói anh từng tới Pháp học nấu ăn.”
“Ừ. Lúc đó những chuyện này đả kích anh rất lớn, vừa vội rời khỏi hắc đạo, vừa gặp một ông lão người Pháp sang đây du lịch thì bị cướp liền thuận tay cứu lão. Ông ta nói muốn báo đáp anh, nhận anh làm học trò, anh nhận lời.
“Ông lão kia là đầu bếp sao?”
“Ừ. Anh ở Pháp chừng mười năm, năm nay mới vừa về.”
“Ừa.” Mộc Tử Duy ôm hắn. “May là anh đã về, không thì em không gặp được anh.”
“Anh cũng thấy thế.” Anh lần đầu tiên thấy may vì mình đã quyết định như vậy.
Mộc Tử Duy chớp mắt, bởi vì vừa khóc nên lông mi cũng ươn ướt.
“Em sẽ ở bên anh mãi.” Cậu nói.
“Chuyện quá khứ em cũng đành chịu, nhưng sau này em sẽ vẫn ở bên anh.”
Quan Chước mỉm cười. Trước đây anh cho rằng hạnh phúc đã trốn khỏi anh, nhưng Mộc Tử Duy đã tìm nó về.
“Tử Duy, mấy hôm nay anh cứ nghĩ mãi một chuyện.”
“Chúng ta đã ở bên nhau rồi, em không thích hợp tiếp tục ở nhà anh làm thuê nữa.”
“Hửm?” Mộc Tử Duy kinh ngạc trợn mắt, Quan Chước đây là muốn đuổi cậu đi?
“Không phải ý như em nghĩ đâu.” Quan Chước xoa tóc cậu.
“Chúng ta mở một nhà hàng có được không? Anh thuê em.”
Mộc Tử Duy gật đầu biểu thị đồng ý. Cậu cũng hiểu khi cậu và Quan Chước ở bên nhau, cứ tiếp tục làm đầu bếp tư nhân cho anh cũng hơi lạ. Bây giờ cậu là người yêu của Quan Chước, nấu ăn các kiểu vốn là bổn phận của cậu, nếu cứ lấy tiền lương thế cậu cũng ngại.
“Vẫn thuê em làm đầu bếp sao? Ừm…. còn cả, rửa bát, bưng đĩa em cũng biết làm.”
Quan Chước hôn cậu, khóe miệng cong cong, nói.
“Mời làm bà chủ được không?”
—
Lời tác giả:
Chương này ‘cẩu huyết’ đúng không. Thực ra tôi có quen một cô gái, thân thế cũng na ná như thế này, nhưng mẹ và bố dượng vẫn còn. Cho nên chuyện ‘cẩu huyết’ nhất cho tới bây giờ đều là hiện thực đấy!
><><><