Tí tách...
Tí tách...
Người phụ nữ mặc trang phục nữ tu lơ lửng trên cơ thể của Đỗ Duy, từng giọt máu màu nâu đen chậm rãi nhỏ xuống từ những chiếc răng nanh bên trong cái miệng gớm ghiếc đang mở rộng.
Chất lỏng sền sệt, ẩm ướt, và lạnh lẽo từ từ giỏ nhọt xuống chóp mũi.
Đỗ Duy cảm thấy cơn lạnh buốt thấu xương từ chóp mũi đang từ từ lan ra khắp khuôn mặt.
Hắn rất muốn mở mắt ra, nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể làm được.
Lần này đã là lần thứ ba hắn gặp phải cơn ác mộng này.
Thời điểm bắt đầu giấc mơ, không cách nào có thể phản kháng, cảnh tượng trong mơ toàn là cực hình, chỉ có cánh tay phải có thể cử động.
Không khí càng lúc càng nặng nề, hai lá phổi như đang bị bóp chặt khiến cho Đỗ Duy càng lúc càng thở nặng dọc, mỗi hơi thở đều phải dùng hết sức lực.
Trong giấc mộng, hắn tự nhủ rằng mọi thứ có lẽ sẽ giống như những lần trước, một lát là có thể mở mắt ra, đồng thời sẽ thấy The Nun đang cách mình gần hơn.
Sau đó sẽ tỉnh dậy, thoát ra khỏi cơn ác mộng điên rồ này.
Nhưng mãi một lúc lâu sau, Đỗ Duy chẳng những không thể mở mắt ra, mà còn phát hiện thêm một chuyện rất kinh khủng.
Tay phải của hắn rõ ràng đụng phải một thứ đồ vật gì đó lạnh buốt, bén nhọn và cứng cáp.
“Cái gì đây?”
Khi hắn ở bên trong Ngôi nhà kinh dị, cánh tay phải bị ác linh hoá đã tiếp xúc một thời gian dài với Annabelle, và đã có một số thay đổi bất thường.
Toàn bộ cánh tay phải giống như tay của xác chết, không hề có một chút cảm giác. Ngoại trừ có thể điều khiển, thì hoàn toàn mất đi xúc cảm.
“Là móng tay?”
Đỗ Duy cố nén sự nghi hoặc, tiếp tục suy đoán vật thể đang động đậy qua lại trên cánh tay của mình.
“Tại sao lại nhanh như vậy?”
Hắn đang nói đến khoảng cách.
Mặc dù biết rằng cái gọi là ác mộng thực ra là bởi vì lời nguyền khó giải của The Nun gây ra. Nhưng hai lần trước khoảng cách giữa mình và nó vẫn còn một đoạn.
Cho dù có tiếp tục gặp thêm 2-3 lần ác mộng nữa, cũng không thể rút ngắn khoảng cách đến mức có thể chạm vào mình.
Kỳ quái hơn là, Đỗ Duy có thể rõ ràng cảm giác cánh tay phải giống như bị áp chế hay thậm chí là mất kiểm soát mỗi khi The Nun chạm vào.
Điều này còn khủng khiếp hơn cả cảm giác sợ hãi mãnh liệt bị đè nén đến mức nghẹt thở, cứ như thể mình trở thành cục thịt nằm trên thớt, bị người ta mặc sức thều tới thều lui. Hắn rất muốn mở mắt ra, nhưng lại không thể làm được.
...
Ngay lúc này trên đường phố của Bắc Brook.
5 chiếc ô tô màu đen có rèm che đang phóng về phía trước.
Bên trong một chiếc xe, Nerella ngồi ở ghế phụ đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, âm u, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt lên, kèm theo tiếng sấm nổ ầm ầm.
"Trời sắp mưa, bao lâu nữa chúng ta mới đến khách sạn Sofitel?"
"Khoảng 10 phút nữa."
Người ngồi trên ghế lái đáp lại Nerella, và tăng tốc về phía trước.
Điểm đến của họ nằm ở ngã ba giữa quận Bắc Brook và Manhattan, khách sạn Sofitel là một trong những điểm dừng chân của giáo phái Vinda ở New York.
Và tất nhiên là...
Những vị khách của khách sạn Sofitel cũng là mục tiêu hiến tế tiếp theo của chúng.
Và lần này, con số chắc chắn lớn hơn trước nhiều.
Nghĩ đến điều này, Nerella thì thầm: "Ca ngợi Vinda."
Khi những người khác nghe thấy, họ đều nói theo: "Ca ngợi Vinda."
Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước.
Nerella vuốt ngón trỏ tay trái của mình, vết thương trên đó vẫn còn hơi đau, nhưng nét mặt của cô ta vẫn lạnh băng, hờ hững.
Tín ngưỡng có thể củng cố lòng tin của một người.
Nhưng những tín ngưỡng tà ác thì bóp méo tâm hồn của con người, khiến họ đau khổ, tan vỡ và huỷ hoại cuộc đời họ.
Từ tinh thần đến thể xác, từ bên ngoài đến bên trong cơ thể.
Điều này không đúng...
Nhưng đối với những giáo đồ của tà giáo, nó đã trở thành thói quen, thậm chí còn lấy thế làm niềm vui.
Nerella lại càng là như vậy, lúc này cô ta đang cau mày nhìn kỹ vào kính chiếu hậu ở bên ghế lái phụ.
Chiếc gương phản chiếu lại khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt của cô ấy, giống như một bệnh nhân vừa khỏi bệnh.
Thứ khiến cô ta chú ý chính là đôi mắt. Tròng trắng đỏ ngầu, con ngươi màu nâu có vẻ sâu thẳm, tăm tối hơn bình thường rất nhiều.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Nerella rất khó hiểu, cô đã nghỉ ngơi đầy đủ, tại sao mắt lại đỏ ngầu.
"Này, nhìn xem, có gì đó trong mắt tôi phải không?”
Nerella quay đầu lại, đối mặt với những người khác ở ghế sau.
"Nó có vẻ bị nhiễm trùng hoặc có thể bị kích ứng."
Người bạn đồng hành ở ghế sau nhìn chằm chằm vào mắt Nerella một lúc, nhưng không thấy gì bất thường.
"Chà, nếu ngày mai tình hình không thuyên giảm, có lẽ tôi phải đến hiệu thuốc."
Nerella nói với những người khác, và ngồi xuống.
Những người khác không trả lời, cúi đầu im lặng, quan hệ của chúng có vẻ không thân thiết cho lắm.
Tuy nhiên, điều mấy ả không nhận thấy là sau khi nhìn vào đôi mắt của Nerella, ánh mắt của chúng cũng bắt đầu thay đổi. Dần dần trở nên u ám, hơn nữa những tơ máu đỏ ngầu dày đặc cũng xuất hiện càng nhiều trong đôi mắt của chúng
Trên phố, chiếc xe vẫn tiếp tục lao về phía trước.
...
11:38 tối, trong một căn phòng ở khách sạn Sofitel. Nerella đang đứng trong phòng tắm, cởi bỏ bộ đồng phục màu đen. Để lộ da thịt láng mịn, trắng như tuyết, nếu không phải bởi vì những vết sẹo ở khắp mọi nơi trên cơ thể, thì chắc chắn cô ta sẽ là một người phụ nữ cực kì quyến rũ.
Đứng dưới vòi hoa sen, từng dòng nước ấm áp và mịn màng liên tục xối lên người cô.
“Thoải mái quá.”
Đôi mắt khẽ nhắm, cảm giác ấm áp, khoan khoái lan truyền khắp có thể. Cho dù là giáo đồ tà giáo hung ác, cũng sẽ đắm chìm trong cảm giác hưởng thụ do vật chất mang lại.
"Thật đáng tiếc, phải nghỉ ngơi sớm, mai còn phải đến thằng bác sỹ tâm lý kia."
Sau khi nhỏ giọng nói một câu, Nerella cũng đã tắm xong.
Khoác trên người chiếc áo choàng tắm, cô ta đột nhiên nghe thấy một âm thanh máy móc, cực kỳ có quy luật ở bên tai.
Cốc cốc cốc...
Cốc cốc cốc...
Ai đó đang gõ cửa ...
Nerella cau mày: các tín đồ của giáo phái Vinda trừ lúc tổ chức nghi lễ hiến tế, sẽ chỉ tập hợp lại với nhau theo lệnh của giáo chủ. Nhưng ngoài lúc đó ra, thì họ phân bố ở các khu vực khác và rất ít liên lạc với nhau.
Đúng lý ra, thì vào lúc này sẽ không có ai gõ cửa mới đúng.
"Ai ở bên ngoài vậy?"
Nerella bước tới cửa, đôi mắt nhíu lại nhìn vào cái lỗ nhỏ trên cánh cửa. Ngoại trừ ánh đèn mờ ảo bên ngoài hành lang, thì không hề có ai khác.
"Chuyện quái quỷ gì đây?"
Nerella lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngoài cửa không thấy ai nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Sau khi suy nghĩ, cô đặt tai lên cửa, nhưng kỳ lạ là cô không hề cảm thấy rung động từ cánh cửa truyền lại.
"Ruth? Koriel? Có phải hai người không?"