(chương nay có lẽ do lỗi đánh số, nội dung vẫn tiếp nối từ chương 387, ta không chỉnh lại số ch bởi làm thế sẽ khiến sau này gây khó khăn cho quá trình dịch, đã tra ở qidian vẫn là số ch này)
Phải nói rằng.
Nếu Ngôi nhà kinh dị là một con người, thì nó cũng quá mức to gan rồi.
Thứ này đã lột xác thành một tồn tại kỳ lạ.
Chưa kể đến việc cướp trường học khỏi xe buýt, nó thậm chí còn muốn biến Tây Ghana trở thành một phần của nó.
Không chỉ đơn giản là nhét vào trong phạm vi của nó. Mà thực sự biến chúng trở thành một phần của Ngôi nhà kinh dị.
Khi đó, Ngôi nhà kinh dỊ có thể mang theo cả thành phố chạy trốn.
Tây Ghana sẽ trở thành địa ngục trần gian. Không ai có thể sống sót.
Nó thậm chí sẽ trở thành địa ngục của những ác linh.
Ngoại trừ Ngôi nhà kinh dỊ, bất kỳ sự tồn tại nào cũng sẽ trở thành một phần của nó.
Nếu nó thành công, có thể cả thế giới sẽ rối loạn.
Các quan chức có thể phong tỏa một khu vực, nhưng họ thể phong tỏa cả một thành phố.
Khi Mary Shaw giết hàng nghìn người ở Thành phố Yard, sau đó các nhà chức trách đã mất rất nhiều thời gian, và công sức để đè ép vấn đề này.
Nếu một thành phố mất liên lạc, cả thế giới sẽ hỗn loạn.
Hơn nữa trời mới biết bao nhiêu người sẽ chết.
Đỗ Duy chỉ cảm thấy đau đầu.
Hắn nhìn bóng tối lan tràn từ Ngôi nhà kinh dị, cho dù bình tĩnh và lý trí đến cực điểm, hắn cũng cảm thấy có chút vô lực.
Chuyện này thực sự rất điên rồ.
Thảo nào giáo hội cử nhiều tốp Người Đuổi Quỷ đến thành phố Massas, thậm chí tử hương vô số cũng không từ bỏ, nhằm thăm dò tin tức hữu dụng, để Alvin Dawkwe có thể mang theo cuộn giấy kia đào một cái bẫy ở Massas.
Đỗ Duy có lẽ chỉ khám phá được 1/10 diện tích của Thành phố Massas.
Càng sâu hơn, là những góc khuất thần bí. Không ai biết ở nơi đó có bao thiếu thứ quái dị.
"Tôi ghét thế giới này."
Đỗ Duy dập tắt mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhanh chóng Đánh Dấu thành công tất cả các ác linh học sinh.
Sau đó hắn xoay người, nhìn vào lối vào tối tăm và u ám của Ngôi nhà Kinh dị, không chút do dự bước vào.
Thế giới sẽ biến thành dạng gì, Đỗ Duy không có khả năng quản.
Hắn chỉ cần làm những gì hắn nên làm.
Ví dụ, theo kế hoạch, giúp đỡ chiếc xe buýt, phá hoại Ngôi nhà kinh dị, rồi thử xem có thể Đánh Dấu Ngôi nhà kinh dị không.
Cuộc sống còn dài và khó khăn.
Đỗ Duy cẩn thận đi về phía trước.
...
Bước vào đường hầm tối tăm và u ám.
Đỗ Duy đã vào bên trong Ngôi nhà kinh dị.
Không cần nhìn lại, hắn biết rằng không có lối thoát.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cảnh tượng trước mặt toàn là màu đen.
Cả Ngôi nhà kinh dị tạo cho Đỗ Duy cảm giác áp lực, ép hắn đến ngạt thở.
Ngay đường hầm dẫn vào bên trong Ngôi nhà kinh dị, khắp nơi đều lộ ra khí tức khác thường.
Thỉnh thoảng lại có tiếng nhạc kỳ lạ vang lên trong bóng tối.
U ám, cơ thể cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đột ngột, vang lên tiếng khóc của một người phụ nữ.
Đỗ Duy liếc mắt, âm thanh truyền đến từ trong khúc quanh phía trước, đồng thời còn nghe được tiếng tóc tóc.
Có vẻ như ai đó đang khóc.
Nhưng đây là Ngôi nhà kinh dị.
Người sống duy nhất là Đỗ Duy.
Đó chắc chắn là một ác linh.
Nói thẳng ra, lúc này Đỗ Duy không muốn đối chiến với ác linh, dù hiện giờ một chọi một, hắn chắc chắn chiến thắng.
Mục tiêu của hắn là Ngôi nhà kinh dị, vào nơi sâu nhất, sau đó kích hoạt năng lực Đánh Dấu.
Khi đó, xe buýt và hàng trăm ác linh sẽ xuất hiện.
Ngôi nhà kinh dị chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng.
Hơn nữa, Đỗ Duy cũng có thể nhân cơ hội lên xe tẩu thoát.
Nhưng vị trí của ác linh đang khóc trước mặt, lại tình cờ ở ngay trước cánh cửa dẫn vào bên trong Ngôi nhà kinh dị.
Đỗ Duy nhớ rất rõ ràng.
Chỉ cần đi qua khúc quanh này, có thể nhìn thấy một cánh cửa, đặt vé vào máy, cánh cửa sẽ mở ra.
Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu.
Không biết có cần bỏ vé nữa không?
Có lẽ là cần thiết.
Đỗ Duy im lặng móc súng kíp ra, im lặng bước tới gần.
Nếu nhất thiết phải chiến đấu, tốt hơn nên tiên hạ thủ vi cường.
Trong bóng tối, Đỗ Duy tốc độ ổn định, không phát ra âm thanh nào.
Một làn sương mờ ảo bao phủ lấy hắn, bóng đen thấp thoáng.
Lúc này, hắn chỉ còn cách khúc quanh một mét.
Tiến thêm một bước nữa, sẽ đối đầu với ác linh than khóc.
Tiếng khóc của người phụ nữ ngày một to hơn, ngày càng đau buồn hơn.
Đỗ Duy không khỏi liên tưởng đến một hình ảnh.
Hắn nghĩ đến cảnh một người phụ nữ mặc váy cưới, bồng 2 đứa con vừa đầy tháng, bị một nhóm người ép xuống đầm lầy.
Đầm lầy lầy lội, người phụ nữ càng lúc càng chìm sâu.
Hai đứa trẻ vừa đầy tháng oà khóc nức nở.
Cô cố gắng nâng đứa trẻ lên cao nhưng cuối cùng ngày càng chìm sâu, rồi chìm xuống đầm lầy cùng hai đứa con.
"Thật đáng buồn."
Đỗ Duy thầm nói.
Nhưng ngay khi ý nghĩ này sinh ra, hắn liền trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Cơ thể cũng dừng lại không ngừng đi về phía trước.
"Không đúng, sao mình lại cảm thấy buồn?"
Đỗ Duy cau mày, lùi lại một bước.
Tính của hắn vốn lạnh lùng.
Cùng với việc tiếp xúc lâu dài với ác linh, đã luyện thành phản xạ có điều kiện, một khi đối mặt với ác linh, sẽ luôn bình tĩnh và lý trí.
Hơn nữa hắn hiện đang ở trạng thái ác linh hoá, không thể nào nảy sinh cảm xúc buồn bực.
Đồng cảm là một chuyện cười.
Ít nhất là không phải vào lúc này.
"Mình đã bị ảnh hưởng."
Đỗ Duy vẫn bình tĩnh, kìm nén mọi cảm xúc.
"Vậy thì hãy thử cái này..."
Đỗ Duy thì thào, lấy tay trái từ trong túi ra một đồng bạc.
Mang mặt nạ vào, giờ hắn chính là Cái Bóng.
Mọi xui rủi sẽ do Cái Bóng gánh.
Đinh……
Đỗ Duy tung đồng xu trong bóng tối. Khi nó rơi trở lại lòng bàn tay, một đầu lâu xuất hiện sau lưng Đỗ Duy, lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, nhe răng cười.
Hóa ra là mặt ngửa...
Vận may của Cái Bóng có vẻ tốt hơn nhiều so với Đỗ Duy.
Điều này làm cho ánh mắt Đỗ Duy có chút phức tạp, nhưng lúc này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lặng lẽ nâng khẩu súng kíp lên, chĩa về phía góc tường rồi bóp cò.
Phằng.
Có rất ít khói, tiếng súng át tiếng khóc của người phụ nữ.
Khi viên đạn trúng vào mục tiêu ở khúc quanh, bỗng bắn sang bức tường đối diện, sau đó bật lại một lần nữa, chính xác bắn vào mục tiêu.
Tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc váy cưới, vết máu còn dính trên mép váy, cầm con dao xuất hiện trước mặt của Đỗ Duy.
Nó giống như một cô dâu ác linh.
Đó là một trong những ác linh bước xuống xe buýt.
Ngay khi xuất hiện, nó lập tức vung dao chém về phía Đỗ Duy.
Nhưng vào lúc này, trong bóng tối trên bức tường, một con dao sắc bén lặng lẽ nhắm vào đầu của cô dâu ác linh.
Cái Bóng muốn tấn công…
Hơn nữa, góc độ xảo quyệt, cực kỳ hèn hạ, giống như một sát thủ thời trung cổ, ẩn nấp trong bóng tối, chỉ cần có cơ hội là sẽ tấn công mục tiêu không chút do dự.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ Duy cau mày, nhét đồng xu vào túi, bật zippo.
Ác linh này không đủ mạnh để khiến zippo mất tác dụng.
Ngọn lửa đỏ rực sáng lên.
Nữ ác linh trong bộ váy cưới bất giác dừng lại.
Trong bóng tối, một con dao sắc nhọn xuyên qua đầu...
Nó hình như ám vào xác chết.
Đột nhiên, đầu bị đâm xuyên.
Đỗ Duy cũng dùng zippo đốt chiếc váy cưới, ngọn lửa bùng cháy vô cùng dữ dội, nhưng màu sắc lại đỏ rực, như thể đã bị nhuộm bởi một lớp sương máu.
Một chủ, một tớ hợp tác rất ăn ý.
Đỗ Duy đi qua cái xác đang bốc cháy và đi đến góc tường, trước sự ngạc nhiên của hắn, cánh cửa dẫn vào bên trong Ngôi nhà kinh dị đã được mở ra.
Có rất nhiều dấu tay máu đông đặc trên đó.
Ở phía sau, Cái Bóng lại xuất hiện, tay cầm con dao nhọn, tay còn lại chộp lấy con dao ăn của cô dâu ác linh.
Nó bước vào bóng của Đỗ Duy, lần nữa biến mất.
Đỗ Duy nhìn cánh cửa mở, mép cửa đã bị biến dạng, như thể bị thứ gì đó thô bạo kéo từ trong ra ngoài.
Hắn đang suy nghĩ một chuyện: "Nếu cô dâu ác linh này xuất hiện ở đây, thì những ác linh khác cũng ở bên trong sao?"