Đỗ Duy vừa dứt lời.
Đột nhiên, Thằng hề Pennywise trước mặt bật ra một tiếng cười âm u, trầm thấp.
Trong nháy mắt, ánh sáng biến mất.
Thằng hề Pennywise trực tiếp biến mất trong bóng tối.
Trong toàn bộ rạp xiếc, chỉ có một ngọn đèn, và nó luôn chiếu vào Đỗ Duy.
Hắn là điểm sáng duy nhất.
Trừ cái đó ra, mọi thứ đều rơi vào bóng tối.
Hơn nữa, nó không phải là bóng tối mà mắt thường nhìn thấy được, ngay cả Quỷ Nhãn cũng không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Đỗ Duy không hề hoảng sợ, tay trái cầm một chiếc ô đen, và một con dao sắc bén trong tay phải, mặt không cảm xúc đứng ngay tại chỗ.
"Bóng tối mà tao nhìn thấy hẳn là do năng lực của mày gây ra. Nó giống như một tấm màn sân khấu, mày trốn sau tấm màn, còn tao chỉ có thể nhìn thấy tấm màn."
“Bóng tối xuất phát từ nỗi sợ hãi bản năng, vì nó đồng nghĩa với việc tầm nhìn sẽ bị cản trở, cử động bất tiện, bó tay bó chân, thậm chí không thể cử động bình thường.”
"Nhưng điều mà mọi người thực sự sợ, là những thứ không rõ có thể xuất hiện trong bóng tối. Một khi gặp nguy hiểm, dù muốn trốn cũng khó, và dễ dẫn đến tử vong."
"Vậy làm thế nào để tạo ra nỗi sợ hãi bóng tối của một người?"
"Câu trả lời là giữ hắn trong ánh sáng, xung quanh tối đen như mực, và lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn."
Đỗ Duy nói xong bèn quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng tối, không có gì khác.
Nhưng ánh mắt của Đỗ Duy không chút dao động, hắn bình tĩnh đối mặt với bóng tối, nói tiếp: "Sau khi tao sử dụng lá bài Joker, sợid ây liên kết giữa mày và tao sẽ không bị cắt đứt dù dùng bất kỳ cách nào."
"Nếu mày chỉ có chút thủ đoạn này, thì phải nói rằng sự khủng khiếp của mày, với tao thật sự yếu ớt như một con chó hoang đi lạc."
Trong bóng tối, tiếng cười ác độc của Thằng hề Pennywise lại vang lên.
Sau đó, bộ mặt kinh khủng và gớm ghiếc của nó từ từ hiện ra.
"Hì hì..."
Không thể không nói, nếu đổi là người khác đối mặt với cảnh tượng này, chắc sẽ sợ vỡ mật.
Nhưng Đỗ Duy đã ác linh hoá, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, lý trí và lạnh lùng, bình tĩnh hoàn toàn chi phối mọi thứ.
Hắn hoàn toàn coi khinh khuôn mặt đáng sợ của Thằng hề Pennywise, và dùng một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào nó.
Phập ……
Tầm nhìn của hắn bị mờ.
Bóng đèn sợi đốt cuối cùng tắt hẳn.
Xung quanh đều là bóng tối.
Đỗ Duy không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tay phải cầm một con dao sắc bén, nhưng không có cảm giác đâm vào ác linh.
Nhưng từ sau gáy truyền ra tiếng thở lạnh ...
Chỉ có con người mới thở.
Và trong rạp xiếc này, không có người sống nào ngoài chính mình.
Nói cách khác, Thằng hề Pennywise vẫn đang cố đánh thức nỗi khiếp sợ, muốn giết hắn.
Hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ của Đỗ Duy, khiến hắn cảm thấy thân thể khó chịu, nổi đầy da gà.
"Thủ đoạn doạ người hạ đẳng..."
Đỗ Duy trở tay đâm thêm một nhát, nhưng lại đâm vào không khí.
Hắn trở nên lạnh lùng hơn, vặn vẹo cổ nói: "Mày định chạy đến khi nào? Tao chỉ muốn cùng mày chơi một ván bạc, nhưng mày cứ trốn tao như chuột trốn mày. Thật là lãng phí thời gian của tao."
Sự kết nối ngày càng xa hơn.
Pennywise dường như đã từ bỏ Đỗ Duy, và biến mất trong rạp xiếc.
Nhưng bóng tối vẫn bao trùm, và thị giác của hắn hoàn toàn bị ảnh hưởng.
Nó muốn vây Đỗ Duy ở chỗ này.
Ác linh cần sự sợ hãi, và những cảm xúc tiêu cực khác của con người để dần dần phát triển. Càng giết nhiều người, chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng con người cần phải ăn uống.
Càng ở một chỗ lâu, con người chắc chắn sẽ trở nên yếu đi do cấu tạo sinh lý, thậm chí chết đói.
Đỗ Duy kẹp con dao nhọn dưới cánh tay, lấy trong túi ra chiếc zippo có thể đối phó với ác linh.
Bật quẹt.
Không đánh lửa.
Chiếc zippo này chỉ có thể phát huy tác dụng khi có ác linh ở xung quanh, nếu không nó thậm chí không thể châm một điếu thuốc.
Nhưng trtrướcong bóng tối xung quanh, lại không thể đánh lửa ...
"Là ảo giác sao?"
Đỗ Duy ngây người nói, sau đó cất zippo lại trong túi, nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, tất cả quỹ đạo sau khi vào rạp xiếc lập tức hiện ra trong đầu anh, tạo thành một bản đồ chỉ đường chính xác.
Phương pháp là đơn giản và thô thiển.
Nhưng nó rất hữu ích.
...
Sau một vài phút.
Đỗ Duy bước ra khỏi rạp xiếc, nhìn cơn mưa xối xả thâm trầm trong công viên, hắn không khỏi nhíu mày.
Dựa vào mối liên hệ với Thằng hề Pennywise, hắn phát hiện ra rằng con quỷ này dường như không ở trên mặt đất, như thể nó đã đi vào một nơi như tầng hầm.
"Không gian càng chật hẹp và ức chế, con người càng cảm thấy bất an. Vì vậy, khi có chuyện khủng khiếp xảy ra, con người dễ rơi vào trạng thái sợ hãi".
"Đó là một ám thị tâm lý tẻ nhạt khác."
Đỗ Duy không còn muốn chơi trò mèo vờn chuột với Pennywise nữa. Bây giờ là 11:30 sáng, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
"Nếu mày muốn làm tao sợ hãi, vậy tao sẽ cho mày một cơ hội..."
Giọng của hắn lạnh lùng, mang theo âm điệu quỷ dị, và kinh dị.
Giống như hắn đã nói, ác linh hoá càng sâu, hai người sớm muộn gì cũng sẽ đồng bộ.
Đến lúc đó, hắn và ác linh Đỗ Duy cũng không khác gì nhau.
Đã kết thúc.
Đỗ Duy trực tiếp rời khỏi ác linh hoá, khí tức lạnh lẽo trên người cũng từ từ tiêu tán.
Hắn thực sự muốn cho Thằng hề Pennywise một cơ hội.
Nhưng dù không bị ác linh hoá ảnh hưởng, hắn cũng khó có cảm xúc như sợ hãi.
Bởi hắn đã quen với việc tiếp xúc với những ác linh từ lâu rồi.
Ngay cả The Nun cũng không thể khiến hắn sợ hãi, chứ đừng nói đến một thứ như Thằng hề Pennywise yếu ớt, cùi bắp.
Hơn nữa, thủ đoạn dẫn dụ mọi người rơi vào hoảng sợ, có thể hữu dụng đối với người khác.
Nhưng đối với Đỗ Duy mà nói, cách làm đó quá cùi.
Để trả thù cho cha mẹ, hắn đã ám thị với kẻ thù, nhưng lại trực tiếp khiến kẻ đó phát điên, cuối cùng tự sát bằng cách nhảy lầu.
"Tao biết mọi thủ đoạn của mày, và tao giỏi hơn mày."
Đỗ Duy nói xong bèn nhắm mắt lại.
Hắn muốn cho mình một ám thị tâm lý tiếp theo.
"Khi tao đếm đến 3, những thứ khủng khiếp mà tao bỏ qua sẽ tác động đến tao. Tao chỉ có thể kiểm soát nỗi sợ hãi chứ không thể làm cho nó biến mất, nhưng tao tiến vào ác linh hoá lần nữa, lúc dùng cánh tay phải nắm lấy nó, ám thị tâm lý sẽ mất đi tác dụng."
"1 ……"
"2 ……"
"3 ..."
Lời vừa cất.
Đỗ Duy không thể kiềm chế bản thân, và có cảm giác sợ hãi, nguồn cơn là Thằng hề.
Trong chốc lát, mối liên hệ giữa hắn và Thằng hề Pennywise trở nên sâu sắc hơn.
Hơn nữa, một loại ác ý lạnh lẽo, âm u chậm rãi tràn vào trong ý thức của Đỗ Duy theo liên kết, khiến hắn hít một hơi khí lạnh, lông tơ đều dựng đứng...
Đỗ Duy miễn cưỡng kìm nén sợ hãi, kéo ba lô vào một góc.
Nó chứa đầy vải trắng có thể đối phó với những ác linh.
Nếu Pennywise từ chối theo hắn đến phòng khám, thì phải gô cổ kéo nó đi ...
"Cơ hội đã cho mày, hyvọng mày không khiến tao thất vọng."