9:10 sáng, Ngày 1 tháng 6.
Bầu trời tại Dray Town u ám, thỉnh thoảng có gió giật mạnh, thời tiết rất xấu.
Đỗ Duy đỗ xe.
Nhìn xung quanh, cả thị trấn người đi bộ rất thưa thớt, thỉnh thoảng mới thấy một vài người, tất cả đều vội vàng chạy về nhà, không ai để ý đến người xa lạ như hắn.
Kiến trúc của thị trấn chủ yếu là nhà 3 tầng dành cho hộ gia đình, cũng có một vài cơ sở giải trí cần thiết, tuy đơn sơ nhưng khá đầy đủ.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, lấy smartphone từ trong túi ra, bấm gọi.
"Ông Garner, tôi đã đến Dray Town. Để khám bệnh cho con của ông, ông có thời gian không ạ?"
"Tất nhiên là có thời gian. Cậu có ở cổng thị trấn không? Tôi sẽ ra đón bạn ngay bây giờ."
"OK."
...
Lúc này, Garner đang thu dọn đồ đạc trong sân nhà.
Sau khi cúp máy, Đỗ Duy không khỏi thở dài.
Anh ta năm nay vừa 40, và có 2 cậu con trai.
Cậu út Bill mất tích bí ẩn cách đây vài tháng, hiện vẫn chưa có tin tức gì, còn cậu cả Billy có vấn đề về thần kinh.
Cả gia đình chìm trong đau thương.
Người vợ đau đớn ngày ngày đẫm lệ, hôm nào cũng vội vã đến đồn cảnh sát, mong nhận được tin tức từ cậu con trai nhỏ.
Nếu không phải tình trạng tinh thần gần đây của con cả khá ổn định, Garner không biết phải tiếp tục cuộc sống của mình như thế nào.
Anh ta đã ở tuổi trung niên ...
"Nguyện cuộc sống diễn ra như ý muốn, nguyện gia đình dồi dào sức khỏe."
Garner cầu nguyện, khuôn mặt của anh ta trở nên đau khổ hơn.
Anh ta dùng một tấm ni lông chống thấm nước che hàng hóa, chuẩn bị đón khách.
Đúng lúc này, cậu cả Billy của ông bước ra khỏi nhà.
"Ba, trời sắp mưa."
Giọng nói yếu ớt, như thể vừa khỏi bệnh nặng.
Garner quay đầu lại và nhìn thấy con cả Billy, đang đứng ở trước cửa, trong chiếc áo phông màu xám.
"Ừ, trời lại mưa, nhưng giờ ba phải đi đón bác sỹ Đỗ Duy."
Billy cúi đầu: "Con nhớ bác sỹ này. Lần trước ông ấy không đòi chúng ta trả tiền khám bệnh. Ông ấy là một người tốt, nhưng con không thích ông ấy."
Garner im lặng. Sau khi con út mất tích, gia đình đã chi rất nhiều tiền, để đăng thông báo người mất tích ở New York.
Con cả có vấn đề về tâm thần, và đã đi nhiều bệnh viện.
Vì vậy, hầu như toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà đều tiêu hết vào đó.
Vì vậy Garner chỉ có thể đưa Billy đến phòng khám tư vấn của Đỗ Duy.
Mặc dù vào thời điểm đó, bác sỹ Đỗ Duy đã cung cấp các dịch vụ tư vấn tâm lý cần thiết, nhưng anh ta đề nghị rằng mình nên báo cảnh sát sau khi biết chuyện đã xảy ra, cũng không yêu cầu thu tiền.
Đúng như lời con cả của mình, Garner cũng cảm thấy bác sỹ Đỗ Duy là một người tốt, và biết ơn bác sỹ từ tận đáy lòng.
Garner nhìn con cả của mình, và nói một cách nghiêm túc: "Ba biết sự biến mất của Bill khiến con rất đau đớn, nhưng con không nên đổ chuyện này cho bác sỹ Đỗ Duy, ông ấy chỉ đến để tái khám."
"Được rồi, ba đi đón ông ấy đây, con ở nhà không được ra ngoài, biết không?"
Nghe vậy, Bill trả lời: "Con không ra ngoài đâu, con sợ mưa ..."
Garner sầm mặt lại, đôi mắt trở nên mờ đi, lúc cậu con trai nhỏ mất tích, trời cũng đang mưa.
"Ôi ......"
Anh thở dài, cầm lên 2 chiếc ô, quay đầu rời đi.
...
10 phút sau.
Khi Garner đến lối vào của thị trấn, anh nhìn thấy một người đàn ông cầm ô đen và mang theo một chiếc túi.
Anh do dự, bước tới hỏi: "Có phải bác sỹ Đỗ Duy không?"
"Là tôi, xin chào, ông Garner."
Người bên kia hơi nghiêng ô ra sau, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Vào thời điểm này, Đỗ Duy vốn đã ở trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn nhìn chằm chằm Garner ở trước mặt.
Không phát hiện gì bất thường.
Nhưng dường như tâm trạng của anh ấy hơi trầm xuống, đôi mắt hơi đỏ lên, rõ ràng là vừa trải qua một chuyện khiến anh ấy buồn bực.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tôi tới đây lần này chủ yếu là để khám tình trạng của cháu. Tình trạng gần đây của con trai ông thế nào rồi?"
Gener chân thành nói: "Cảm ơn bác sỹ đã quan tâm. Tâm lý của Billy gần đây đã ổn định rất nhiều, nhưng cháu vẫn rất sợ mưa".
Nói đến đây, Garner ngập ngừng một lúc rồi nói: "À ... bác sỹ hiểu mà, em trai của cháu biến mất vào một ngày mưa, nên cháu..."
Garner không khỏi thở dài.
Còn Đỗ Duy thì gật đầu, tỏ ý đã hiểu: "Tôi đã biết tình hình cơ bản rồi, mời đưa tôi đến nhà ông."
Garner cảm ơn: "OK, Bác sỹ Đỗ Duy, mời đi theo tôi."
Vừa nói anh ta vừa kẹp chiếc ô mang thừa dưới nách, nhiệt tình dẫn Đỗ Duy về nhà.
...
Chẳng bao lâu, anh đến trước cửa nhà của Garner.
Ngôi nhà chỉ có 1 tầng, trông rất cũ kỹ, diện tích chưa đầy 200 mét vuông, xung quanh là hàng rào sắt tạo thành sân nhỏ.
Vừa bước vào, Đỗ Duy đã nhìn thấy cậu bé Billy đứng ở cửa.
Ngay lập tức, anh nở một nụ cười hiền hậu: "Xin chào Billy."
Billy cắn môi nhìn Đỗ Duy không nói lời nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút khó xử.
Thấy vậy, Garner vội vàng nói: "Billy, con thật vô lễ."
Billy cúi đầu nói: "Xin chào, bác sỹ Đỗ Duy."
Giọng cậu bé khá gượng ép.
Nhưng Đỗ Duy không quan tâm, bởi vì trong trạng thái Quỷ Nhãn, anh nhìn thấy thứ gì đó lờ mờ, màu đen, giống như khói xuất hiện trên người cậu bé tên Billy.
Nhưng không quá đậm đặc.
Nếu không chú ý, có thể dễ dàng bỏ qua.
Tất nhiên, thứ này chỉ thấy trong trạng thái của Quỷ Nhãn.
Bằng mắt thường, hành vi của Billy vẫn bình thường, làn da hơi tái nhợt, giống như đã lâu không ra ngoài, vẻ mặt có chút uể oải, thiếu sắc.
Sức sống cần có ở tuổi này, không thể nhìn thấy ở Billy.
Thấy Đỗ Duy nhìn con trai mình chằm chằm, Garner lập tức căng thẳng: "Tình huống của Billy rất tệ sao?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật sự không tốt cho lắm, nhưng đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết."
Nghe điều này.
Garner cảm thấy nhẹ nhõm, anh ấy là một người cha, đương nhiên rất lo lắng về con trai mình.
Cả hai vừa nói, vừa bước vào phòng.
...
Đỗ Duy liếc nhìn phòng khách, cũng không phát hiện có bất thường gì khác trong trạng thái Quỷ Nhãn, màn sương đen dường như chỉ bao quanh Billy.
Garner có hơi xấu hổ, anh vội vàng cất những tờ báo cũ trên ghế sô pha, cuộn lại và nhét vào túi.
"Bác sỹ Đỗ Duy, mời ngồi, tôi đi pha cà phê."
"OK, cảm ơn ông."
Đỗ Duy nhìn Garner rời đi, vì vậy dời mắt sang phía đối diện, thấy Billy đang cúi đầu.
Bất ngờ.
Billy thản nhiên nói: "Ông là một bác sỹ giỏi, nhưng cháu không thích ông. Ông cũng giống như những người lớn đó, bướng bỉnh và cứng nhắc".
Nghe vậy, Đỗ Duy thầm nghĩ, thằng nhóc này mang tâm lý chống đối mình.
Có vẻ rất không muốn hợp tác với bản thân.
Nhưng chuyện về Pennywise, lại là liên quan đến hắn.
Nếu Billy vẫn giữ đề phòng, đó không phải là điều tốt cho hắn.
Đuổi Quỷ, cũng phải biết chuyện gì đang xảy ra, tuỳ tiện hành động sẽ chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối.
Cách tốt nhất để một đứa bé đang cảnh giác mở lòng, là bắt đầu với những người và sự vật bên cạnh đứa bé ấy. p
Tất nhiên……
Đỗ Duy biết trọng tâm câu chuyện nên liên quan đến tình trạng bệnh lý của Bill.
Vì vậy, hắn hắng giọng, và nhẹ nhàng hỏi: "Billy, lần trước khi cháu đến phòng khám, mẹ cậu có đi cùng ba con cháu, nhưng giờ hình như mẹ cậu không có ở nhà, đúng không?"
Nghe vậy, Billy khó chịu làu bàu, nhưng Đỗ Duy không nghe rõ đứa bé đang nói gì.
Hắn không còn cách nào khác, đành nói tiếp: "Thực ra, trên đời này có rất nhiều người sẽ gặp phải chuyện không thoải mái, mất người thân, mắc bệnh hiểm nghèo, v.v ..."
Billy nổi giận hét: "Vậy tại sao lại để bất hạnh ập đến nhà của cháu? Chúa không bao giờ công bằng cả. Anh là một bác sỹ tâm lý, giàu có, còn gia đình chúng cháu giờ rất nghèo. Mẹ của cháu phải làm một số công việc bán thời gian, còn ba phải làm việc rất vất vả mới có thể trang trải được cuộc sống cho gia đình. Bác sỹ ơi, ông không thể thông cảm được, đúng không? ”
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Cháu sai rồi, thật ra chú có thể hiểu được nỗi đau của cháu. Bởi vì thật ra, anh đã từng trải qua tất cả những gì em đang phải gánh chịu."
Billy choáng váng ...