Tự Mình Đa Tình

Chương 18: Khi cặn bã bắt đầu bị thất sủng - 4



Những ngày gần đây Tề Tiêu liên tiếp chạy tới Vấn Kiếm Phong, có khi ở lại nguyên ngày, cả ngày cùng phong chủ Vấn Kiếm Phong Đỗ Kiếm Trì đi dạo khắp nơi trên Vấn Kiếm Phong, giống như lựa chọn một vị trí nào đó, thường thường còn nổi lên một ít tranh chấp.

Đỗ Kiếm Trì đưa Tề Tiêu tới một chỗ dựa núi gần sông trên Vấn Kiếm Phong, hỏi: “Nơi này chắc là được rồi đi.”

Tề Tiêu nhắm mắt cảm thụ một chút, nhíu mày: “Cảm giác vẫn còn thiếu chút gì đó.”

Đỗ Kiếm Trì không thể tưởng tượng nói: “Còn thiếu cái gì? Ngươi nói còn thiếu cái gì! Nơi này đã là nơi có linh khí sung túc nhất trên Vấn Kiếm Phong rồi, chuyên dự trữ để dành cho đệ tử Vấn Kiếm Phong ta, ngay cả đệ tử thân truyền của ta muốn ở chỗ này tu sửa tĩnh thất cũng bị ta từ chối, còn không đủ xứng với họ Yến kia sao!”

Tề Tiêu hồ nghi: “Huynh xác định nơi này là nơi có linh khí sung túc nhất trên Vấn Kiếm Phong?”

Đỗ Kiếm Trì nói: “Đó là tất nhiên, ngoại trừ động phủ ta, trên toàn bộ Vấn Kiếm Phong là——” hắn đột nhiên dừng lại, khó có thể tin: “Chắc không phải ngươi muốn đưa hắn vào ở trong động phủ của ta đi! Nằm mơ! Không có khả năng! Chỗ đó là động phủ của phong chủ! Nếu như hắn muốn ở, vậy cứ tới quyết đấu với ta, nếu hắn có thể đánh bại ta, ta lập tức thoái vị, tuyệt không lưu luyến! Khi không muốn vào ở chỗ đó nghĩ cũng đừng nghĩ”.

Tề Tiêu vội vàng trấn an hắn: “Ta tất nhiên sẽ không để hắn vào ở trong động phủ của huynh, xin đừng nóng nảy, đừng quá nóng nảy, nếu quả nơi này chính là nơi có linh khí sung túc nhất trên Vấn Kiếm Phong, thì chọn chỗ này đi, xây một tiểu viện, lại tu sửa một cái tĩnh thất.”

Đỗ Kiếm Trì tức giận không nhẹ, lúc này vẫn còn thở gấp, nghe Tề Tiêu tính toán thực sự là đoán không ra: “Trước kia ta tới năn nỉ ngươi cho mượn hắn một ngày để tỷ thí cùng đám đệ tử Vấn Kiếm Phong ngươi cũng không chịu, hiện tại sao lại hào phóng như vậy, còn đưa người qua đây ở?”

Tề Tiêu nói: “Hắn chuyên tu kiếm thuật,《 Kinh Hồng Kiếm 》 hắn đã luyện tới tầng thứ mười, lại xuống núi gặp được cơ duyên, nhặt được công pháp kiếm thuật khác, ta đã không có gì dạy cho hắn, nếu còn giữ hắn ở chỗ ta, chính là cản trở tiền đồ của hắn.”

Hắn vỗ vỗ bả vai Đỗ Kiếm Trì, vuốt mông ngựa khen ngợi tới tấp: “Luận kiếm thuật, tạo nghệ của huynh cao hơn ta rất nhiều, nếu nói trên dưới Mê Vụ Sơn còn có ai có thể dạy Yến Như Vân, chỉ có Đỗ huynh, hơn nữa Vấn Kiếm Phong có nhiều thiếu niên kỳ tài như vậy, bên nhau tỷ thí tu hành, tranh đấu lẫn nhau, bất kể là đối với hắn hay là với đệ tử Vấn Kiếm Phong, đều là chuyện rất tốt, cớ sao lại không làm?”

Ngàn vuốt vạn vuốt mông ngựa, trên Vấn Kiếm Phong quả thật có không ít thiếu niên kỳ tài, chỉ cần thả một người trong đó vào Tu Chân giới chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn, nhưng Yến Như Vân lại không phải là kỳ tài, hắn chính là thiên tài quỷ tài, so với đám thiếu niên kia còn cao hơn vài cấp bậc, lại có Tề Tiêu trước đó đem 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 dạy cho hắn, thực lực Yến Như Vân hiện tại đã mạnh hơn so với cùng thời kỳ ở trong sách một khoảng lớn, có thể sánh cùng phong chủ bốn mươi chín phong, thử hỏi có phong chủ của phong nào không muốn có một đệ tử như vậy?

Người như vậy, Tề Tiêu lại nói trên dưới bốn mươi chín phong chỉ có Đỗ Kiếm Trì hắn có thể dạy được, mông ngựa này quả thực vuốt tới tận trái tim!

Đỗ Kiếm Trì vốn đã mơ ước Yến Như Vân từ lâu, sớm muốn mượn Yến Như Vân để cùng tập luyện với đệ tử Vấn Kiếm Phong, cũng là để kích thích đám thiếu niên tâm cao khí ngạo kia, cho bọn họ biết cái gọi là “sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, núi cao còn có núi cao hơn”.

Lúc đầu Đỗ Kiếm Trì đem chỗ tốt như vậy đưa cho Yến Như Vân còn cảm thấy có chút bất mãn, lúc này bị vuốt mông ngựa đến tê tái tâm hồn, cũng không so đo thêm nữa, ôm kiếm sướng rơn mà hừ một tiếng, nói: “Coi như ngươi có kiến thức.”

“Đó là tất nhiên.”

Tề Tiêu thấy hắn tỏ vẻ đồng ý, trong lòng vui mừng. Hắn vừa rồi nói với Đỗ Kiếm Trì cũng không hẳn là nói dối, xác thật hắn đã không có tư cách dạy Yến Như Vân, không chỉ có hắn, không quá một hai năm nữa, trên dưới Mê Vụ Sơn không ai có thể dạy được Yến Như Vân ——

Sau này mặc kệ Yến Như Vân có được bao nhiêu công pháp bao nhiêu bí tịch, 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 vĩnh viễn là xuyên suốt toàn bộ quyển sách, là công pháp quan trọng nhất đối với hắn. Dựa theo tình tiết trong sách, thời điểm Mê Vụ Sơn bị diệt môn, Yến Như Vân mới luyện 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 được một nửa, mấy năm sau cùng vai ác đối đầu, đem nửa còn lại của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 luyện đến cảnh giới cao nhất. Hiện tại lại bởi vì Tề Tiêu năm năm trước giúp hắn tìm được《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, vào năm tháng trước, Yến Như Vân cũng đã học xong toàn bộ kiếm chiêu, chỉ thiếu luyện tập củng cố, đợi tới lúc thông hiểu đạo lí trong đó rồi, bản đồ Mê Vụ Sơn ở Tu Chân giới rốt cuộc giữ không nổi con đằng long này nữa.

Hắn lúc đầu còn cho rằng mình bị lừa, khi thì nổi điên lúc lại ủ dột, lúc này đây, kể từ khi Yến Như Vân trở về với thực lực không hơn kém hắn bao nhiêu, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Yến Như Vân tiến bộ quá nhanh, nhanh đến Tề Tiêu không khỏi tự biết xấu hổ, hắn chợt cảm thấy chính mình thời gian qua là nực cười tới cỡ nào —— thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, có vô số mỹ nhân thoát tục và thanh niên tuyệt diễm kinh tài, mà hắn, bất kể là ở trong sách hay là ngoài sách, đều thất bại như nhau, dựa vào cái gì cảm thấy một kẻ bình thường giống như mình, có thể giữ chân được một nam nhân sẽ trèo lên đỉnh của thế giới này đây?

Tề Tiêu không biết còn có thể vì Yến Như Vân làm được cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một việc cuối cùng vừa có lợi cho người ta mà cũng có lợi cho chính mình —— để Yến Như Vân dọn đến Vấn Kiếm Phong, vừa tránh cho Yến Như Vân phải lãng phí thời gian diễn xuất với hắn, vừa giúp cho đệ tử Vấn Kiếm Phong trao dồi thực lực đồng thời Đỗ Kiếm Trì sẽ chỉ điểm giúp hắn tiến cảnh càng mau hơn, Bách Lý Liên Giang có chỗ ở, mà hắn cũng không cần vì việc này mà lo lắng đến ăn ngủ không yên.

Một kiếm trúng bốn con chim điêu, cớ sao lại không làm?

“Tĩnh thất và tiểu viện cần bao lâu mới xây xong?” Tề Tiêu trong lòng một mảnh trống vắng, hỏi.

Đỗ Kiếm Trì ôm kiếm chép chép miệng: “Sự kiện Biển Thái vừa qua đi, bốn mươi chín phong đều thanh lọc đệ tử tạp dịch, loại bỏ rất nhiều, người làm không đủ, ngươi nếu muốn làm cho tốt, vậy chờ thêm mấy tháng nữa đi.”

“Mấy tháng……” Tề Tiêu cân nhắc một phen, hiện tại cùng Yến Như Vân sống chung một phong, một giây như một ngày, một ngày như một năm, liền nói: “Nếu có thêm đệ tử tạp dịch của Vân Tiêu Phong ta thì sao?”

Đỗ Kiếm Trì nói: “Đám đệ tử tạp dịch trên Vân Tiêu Phong của ngươi quá ít, công phu thì như mèo con, nhiều lắm sớm hơn nửa tháng mà thôi.”

“……” Tề Tiêu trầm mặc một lát, tiếp tục nói: “Trước tiên huynh cứ cho khởi công, việc của đệ tử tạp dịch ta sẽ nghĩ cách.”

“Gấp như vậy sao?” Đỗ Kiếm Trì tò mò.

“Phải, đúng là có chút gấp.”

“Ồ, vậy ta đây đi hối thúc ngay.”

“Đa tạ Đỗ huynh!”

“Việc nhỏ, việc nhỏ mà thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv