Từ lần dạo phố Trường An đêm đóđã qua 1 thời gian, cuộc sống trong cung vẫn như cũ, không hề gợn sóng. Hoàng Thượng mỗi đêm đều giá lâm Tử Mệ trai, dần dần, tựa hồđã quen với việc hắn đến làm bạn. Chính là cuộc sống quá mức thanh thản nên muốn tìm người nói chuyện.
“Ngươi tên là gì?” Chiều hôm ấy nhàn rỗi đến nhàm chán, ta cứ như vậy hỏi một người hầu bên cạnh.
“Tiểu nhân tên là Tiểu Tứ.” Hắn trả lời.
“Tiểu Tứ?” Ta nói,“Không có tên chính thức sao?”
“Chúng ta làm nô tài, đã sớm không có gia đình, làm sao còn có tên họ gì nữa?” Hắn trả lời, nhưng thật ra so với những lần trước chỉ biết hoang mang rối loạn, lần này đã trầm ổn hơn nhiều.
“Nga? Chẳng giống như Nhạn Bắc quốc,” Ta nghiêng đầu nói,“Ngày nào đó cùng ta trở vềđi, ngươi có thể lấy lại tên họ ban đầu.”
Hắn khó hiểu nhìn ta, không biết nên đáp lại thế nào.
Ta không đểý tới hắn, hỏi:“Ngươi nói xem, lúc này Hoàng Thượng đang ở nơi nào?”
“Này……” Hắn do dự một lát, hồi đáp,“Tiểu nhân không dám đoán bừa. Bất quá, chắc làở trong ngự thư phòng đi.”
“Phải không,” Ta đứng dậy, đi ra ngoài cửa,“Ta đi nhìn một cái.”
“Điện……Điện hạ……” Hắn định tiến lên ngăn ta lại, nhưng là vài lần trước ta dọa sẽ bỏ về, thêm việc Hoàng Thượng vừa chuẩn tấu hứa để ta ở trong cung tự do hành tẩu, hắn ậm ờ hai tiếng liền không dám đuổi theo nữa.
Ta dọc theo hành lang dài u ám, một đường trằn trọc, dừng cước bộ trước một thiên điện cửa mở rộng, ngẩng đầu nhìn, trên đóđề“Ngự thư phòng” Ba chữấy, dưới ánh mặt trời lóe lên một sắc màu chói mắt.
“Xin dừng bước.”Đang muốn bước vào trong phòng, thị vệ canh cửa ngăn cản lại.
“Thật to gan,” Ta nhìn người trước mắt, nửa như giận nửa như cười,“Ngươi không biết ta là ai?”
“Tiểu nhân hai mắt vụng về,” Hắn trả lời,“Chính là, Hoàng Thượng phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong……”
“Để hắn vào.” Không đợi thị vệ nói hết lời, phía trong liền truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Ta cười nhìn hắn, đợi hắn nhìn thấy ta, rồi mới đi vào trong.
Vào đến bên trong, đã thấy Hoàng Thượng cùng Thừa tướng hai người ngồi trên án đánh cờ.
“Hoàng Thượng, Thừa tướng đại nhân.”Đến gần, ta hướng hai người hành lễ.
“Yến thái tử.” Thừa tướng trả lời.
“Đến đây, Tử Phượng,” Hoàng Thượng cười hướng ta vẫy vẫy tay, ý bảo ta ngồi vào bên cạnh hắn,“Ngươi nói xem ta nên đi tiếp như thế nào.”
Ta quét ánh mắt trên bàn cờ một lượt, hồi đáp:“Tử Phượng kì nghệ làm sao so với được với nhị vị? Đến lúc đó, sợ là khiến Hoàng Thượng chê cười.”
Hai người nhẹ giọng cười, lại đem tầm mắt lạc tới ván cờ.
“Hoài Viễn, đừng nhường trẫm nữa,” Hoàng Thượng nói, thuận thế hạ xuống một quân cờ,“Lúc này có Phượng Nhi ở một bên nhìn, trẫm cũng không muốn để hắn giễu cợt.”
Ta nhìn hắn, lạnh nhạt cười, không khỏi có chút đểý,“Phượng Nhi” cái từ xưng hô như vậy cứ từ trong miệng hắn phát ra thật tự nhiên, nhưng lại khiến cho kẻ khác thấy chẳng tự nhiên chút nào.
“Sao?” Thừa tướng đáp,“Hoàng Thượng kì nghệ cao siêu, không cần Hoài Viễn nhường mà”
Hoàng Thượng cười yếu ớt, tiện đà nói:“Chức Thị trung, Thừa tướng đã chọn được ai?”
“Thật ra là có,” Thừa tướng đáp,“Chính là, sự an nguy của Hoàng đã có thủ vệ trong cung lo, còn nhiều thời gian, nên cẩn thận chọn lựa thì hơn.”
“Ngươi thấy Tử Thiên thế nào?” Hoàng Thượng thản nhiên nói, mắt vẫn không rời khỏi bàn cờ
“Việt Tử Thiên?” Thừa tướng lặp lại,“Hoàng Thượng sao lại nghĩđến người này?”
“Ngươi chẳng lẽđã quên, năm đó Trường An biến loạn, nếu không phải có Tử Thiên tạm thời nhận chức Thị trung, trong cung sợ làđã sớm lâm vào đại loạn. Chính là,” Hoàng Thượng tạm dừng một lát,“Hắn làm người phóng khoáng, lại không màng danh lợi, lần đó cứ nghĩ hắn sẽ thuận lợi thăng quan tiến chức, không ngờ hắn lại rời thành Trường An, một mình tiêu dao thăm thú khắp nơi.”
Thừa tướng nhíu mày suy nghĩ, đáp:“Người này thật sự cóđiểm hơn người, đối với bộ hạ có cách chỉ huy độc đáo, lại vốn là chỗ quen biết của Hoàng Thượng, nếu nhậm chức này, nhất định làm hết phận sự, chẳng qua hắn trời sanh tính tự do, sợ không chịu được sự quản thúc.”
Hoàng Thượng trầm tư, quay sang nói với ta,“Phượng Nhi, ngươi cảm thấy Tử Thiên như thế nào?”
“Rất thú vị,” Ta không cần nghĩ ngợi màđáp,“Tử Phượng chỉ cùng hắn gặp qua một lần, không đoán được gì nhiều. Nhưng là, Hoàng Thượng nếu đã tin tưởng để hắn dẫn ta ra khỏi cung, nói vậy hắn cũng là người đáng tin cậy.”
Hoàng Thượng cười cười, nói:“Việc này tạm thời gác lại đi. Đúng rồi,” Hắn ngẩng đầu nhìn Thừa tướng,“Hoài Viễn, ngươi đã bao lâu rồi không gặp Thiền nhi?”
“Công chúa?” Đối phương trên mặt hiện ra chút kinh ngạc,“A, từ khi công chúa làm bạn cùng Thái hậu ở Tĩnh An đường liền không có tái kiến qua.”
“Đúng vậy,” Hoàng Thượng vuốt cằm suy nghĩ một phen, rồi sau đó hạ xuống,“Nàng cá tính bất hảo, lại bị cái chỗ an tĩnh kia giam giữ nửa năm, nhất định là bịđè nén đến hỏng rồi.”
“Nghe nói, ít ngày nữa sẽ hồi cung?” Thừa tướng lơđãng hỏi.
“Ân,” Hoàng Thượng trả lời,“Vừa hay trẫm muốn xem xét về hôn sự của nàng. Hoàng muội này, cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình rất tùy hứng, đối với người ngoài hà khắc, trẫm vài lần vì nàng chỉ hôn, đều bị nàng cự tuyệt. Mặc kệ, cứ theo ý nàng đi, đến lúc gả không được, trẫm cũng không xen vào.”
Thừa tướng cười, nói:“Công chúa thông minh hơn người, làm sao có thể không gả cho ai nổi?”
“Nga?” Hoàng Thượng dừng quân cờ trong không trung,“Trẫm lần đầu tiên thấy ngươi khen 1 nữ tử. Lại nói, Hoài Viễn ngươi cũng đến tuổi rồi, lại còn chưa thành gia, không phải làđang đợi người nào chứ?”
Thừa tướng ngẩng đầu nhìn quân vương, lạnh nhạt đáp:“Sao lại có thể như thế?”
Hoàng Thượng lắc đầu:“Ngươi không cần lừa trẫm. Thiền nhi kia cao ngạo, nhưng riêng ngươi nói gì nghe nấy. Mà ngươi cũng ở trong cung đã lâu, cùng Thiền nhi sớm chiều kề cận nhiều năm, lâu ngày sinh tình cũng là tự nhiên, trẫm quả thật là hồđồ, lại không sớm nhìn ra.”
“Hoàng Thượng……” Thừa tướng hình như có do dự, nhưng mà mở miệng lại tìm không ra lý do.
“Như thế nào?” Thấy hắn giống nhưđịnh từ chối, Hoàng Thượng hỏi ngược lại,“Ngươi không thích Thiền nhi?”
“Không phải……”
“Như vậy,” Quân vương từng bước ép sát,“Ngươi quả nhiên cóý với nàng? Hôm nay trẫm thay ngươi làm chủ, định liệu hôn nhân.”
Lời vừa nói ra, không chỉ là Thừa tướng, ngay cả ta cũng vô cùng kinh ngạc.
“Hoài Viễn,” Hoàng Thượng tiếp tục nói,“Ngươi phải hảo hảo đối đãi công chúa.”
Ta thấy Thừa tướng có chút thất thần, liền cười nói:“Chúc mừng Thừa tướng đại nhân.”
Hắn thế này mới phục hồi tinh thần, chắp tay hành lễ nói:“Tạ Hoàng Thượng ban ân.”
Ta yên lặng nhìn hai người, không khỏi cảm thán, bọn họ một người vì bè cánh màđem hoàng muội ra gảđể thu phục tay chân, một người dù có ngàn vạn khúc mắc nhưng vẫn nhất định giữ trong lòng, khiến người bên ngoài nhìn vào cũng thấy thật mệt mỏi.
Mải suy nghĩ, ván cờ rốt cuộc cũng đãđến hồi kết.
“Thần thua.” Thừa tướng nhìn bàn cờ trước mặt, trầm tĩnh nói.
Hoàng Thượng nhìn xuống, đùa nghịch mấy quân cờ, cười nói:“Xem ra là trẫm nhàn thoại vài câu, làm ngươi phân tâm.”
“Thua là thua,” Đối phương trả lời,“Hoài Viễn tài năng không bằng người, sao có thể thắng Hoàng Thượng?”
Quân vương cười gật gật đầu:“Được rồi, trẫm biết ngươi cũng là công vụ quấn thân, sẽ không khiến ngươi chậm trễ nữa.”
Thừa tướng nghe vậy, đứng dậy thở dài nói:“Như vậy vi thần cáo lui.”
Ta nhìn theo bóng hắn ra khỏi ngự thư phòng, tư thái thong dong không đổi, chỉ là thần sắc vẫn mang chút gìđó trầm trọng.
“Đến đây,” Thừa dịp nô tài thu dọn lại bàn cờ, Hoàng Thượng nói với ta,“Giờđến phiên ngươi.”
Ta đứng dậy ngồi xuống đối diện, ngữ khí xấu hổ nói:“Nói trước, Tử Phượng không biết chơi cờ, lát nữa Hoàng Thượng không được chê cười ta.”
Hắn mỉm cười, ý bảo ta bắt đầu.
Ta tùy ý đem quân trắng điểm xuyết bàn cờ, chính mình cũng không biết tồn bao nhiêu suy tư, có thể gọi là bố cục, có lẽ trong lúc vô tình bày ra trận thế, nhưng cũng hồn nhiên bất giác.
“Tử Phượng,” Hoàng Thượng nói, hai mắt như trước nhìn chăm chú vào ván cờ,“Ngươi nói ngươi không biết chơi cờ, kì thực là giấu tài.”
“Nga?” Ta tò mò hỏi,“Tử Phượng chỉ xếp lung tung thôi, lại khiến Hoàng Thượng nhìn ra chút môn đạo sao?”
Hắn cười mà không đáp, trong tay giơ quân cờ, lại thủy chung không có hạ xuống:“Ngươi thắng, Tử Phượng.”
Ta kinh ngạc cúi đầu, nhìn bàn cờ 2 màu đen trắng, mới giật mình thấy, thế cờđãđi vào nước chết, nhưng không phải là là ta thắng ngươi, mà là ngươi bại bởi ta.
“Hoàng Thượng nói Thừa tướng đại nhân nhường ngài, nhưng chính mình lại nhường nhịn Phượng Nhi,” Ta nói,“Nếu không, Tử Phượng sao có thể thắng?”
Hoàng Thượng lắc đầu, trên mặt ý cười lui đi nửa phần, nói với ta:“Thắng chính là thắng. Nếu đã thắng, vô luận đối thủ là ai, cao siêu cỡ nào, vẫn là thắng; Cũng như vậy, nếu đã thua, mặc kệđối phương nhường nhịn thế nào, cuối cùng vẫn là thất bại. Cho nên, Tử Phượng,” Hắn dừng lại nơi ánh mắt của ta, lạnh lùng nói,“Ngươi thắng.”
Khi được chấp nhận cho tự do xuất nhập hoàng cung, cũng là lúc ta và Trương đại nhân gặp gỡ.
Địa điểm là một chỗ trong tửu lâu của thuộc hạ hắn, mới nhìn qua không có gìđặc biệt, thật là một người biết cách che giấu.
“Điện hạ.” Hắn cung kính hành lễ.
Ta bảo hắn đứng dậy, trả lời:“Lúc này không cần giữ lễ tiết, để tránh tai vách mạch rừng. Ngươi và ta cũng không phải lần đầu gặp mặt, đi thẳng vào vấn đềđi.”
“Vâng.” Hắn gật đầu màđáp.
“Trương đại nhân làm quan đã bao nhiêu năm?”
“Ước chừng khoảng mười năm.”
“Mười năm,” Ta lặp lại,“Nghe nói Ngự Sửđại phu chính là do Nhâm Thừa tướng tuyển chọn, mà Ngụy Thừa tướng hiện nay thế lực rất thịnh, lại thêm tuổi trẻđầy hứa hẹn, cũng không biết sẽ ngồi tại vị trí này đến năm tháng nào. Đại nhân sẽ không cam lòng chờđợi như thế chứ?”
“Điện hạ nói phải,” Hắn đáp,“Chính là Thừa tướng quyền cao chức trọng, thế lực trải rộng trong ngoài triều đình, có thể nói là không chê vào đâu được, thật sự khó có thểđối phó.”
“Không chê vào đâu được?” Ta cười nói,“Ngươi sai lầm rồi, Trương đại nhân, là người ắt sẽ có sơ hở.”
Hắn lộ vẻ tò mò nhìn ta:“Phải chăng điện hạđã tìm được sơ hở của hắn?”
“Sơ hở thì cũng không hẳn,” Ta trả lời,“Nhưng thật ra là có một chỗđể uy hiếp.”
Trương Sĩ Ngạn chuyển ánh mắt, nói:“Ý ngài muốn nói…… Thái tử?”
Ta nâng chung trà lên, thổi nhẹ, tinh tế nhìn vằn nước rung rung giữa chén, rồi dần dần lắng lại.
Quân thần quyết
Quân ở thượng, thần bạn trắc,
Độc ngưỡng cao các,
Nhất tịch tiều tụy sắc.
Tối nan tiêu, tương tư kết,
Bằng thùy ca khuyết,
Nhất khúc quân thần quyết.
(Vua ở trên cao, thần tử làm bạn bên cạnh
Một mình ngắm lầu cao
Sắc trời đêm tiều tụy
Tương tưđã kết, thật khóđể tiêu tan
Cậy nhờ ai hát đoạn kết
Một khúc quân thần quyết)
Trời đã nhập đông, Đông Cung vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng càng phát ra vẻ tiêu điều. Màn đêm lạnh lẽo buông, sáo ngọc thanh thanh, giống như u oán, như than khóc, văng vẳng bên tai, bóp nghẹn trái tim, đuổi không đi, lại lan tỏa đến tận cùng.
Ánh trăng sáng chiếu trên đình viện, giống như giọt nước không tan. Bóng cây trải rộng, loang lổ sinh tư. Thái tử buông sáo ngọc, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, hai tròng mắt trong suốt tựa ngọc lưu ly:“Hoài Viễn, không cần làm chuyện gì cho ta cả.”
Thừa tướng cúi đầu nhìn thân hình nhu nhược trên xe lăn, bóng tối che khuất gương mặt giấu đi thần sắc. Không cần làm cho ta chuyện gì, ngươi luôn nói như vậy, nhưng mà vì sao ẩn ẩn trong lời nói, đối với ta, lại đau lòng đến vậy?
“Tử Ly sẽ là một vị minh quân,” Từ rất lâu ngươi đã từng nói như thế,“Phò trợ hắn, giống như năm đó phò trợ ta, khiến ta dù thua ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không luyến tiếc, đểhắn thay ta làm nên 1 thiên hạ thái bình. Đáp ứng ta, Hoài Viễn, vĩnh viễn không được phản bội hắn, trừ lần đó ra, ta không cần ngươi làm cho ta bất cứ chuyện gì.”
Bàn tay Thừa tướng nhẹ mơn trớn khuôn mặt y, mềm nhẹ như thế, ôn nhu như thế:“Ngươi có biết, ta chưa bao giờ làm trái ý tứ của ngươi.”
Y giữ lấy bàn tay hắn, kề sát trên má:“Thực xin lỗi, Hoài Viễn, ta cái gì cũng không thểđể ngươi làm.”
“Cái gì cũng không cần,” Hắn thấp giọng trả lời,“Tại sao cái gì cũng không cần để ta làm.”
Vì sao? Vì sao ngươi còn suy nghĩ nên làm chút gì đó cho ta? Ngươi cũng biết, ngươi thật thiện lương, thật khoan dung, nhưng không cách nào đổi lấy sự tự do tự tại? Tâm của ngươi, thân thể ngươi, căn bản không đáng để bị giam cầm nơi địa phương nhỏ hẹp, mà ta cũng không thể giải cứu ngươi, ta như vậy, còn có thể yêu cầu ngươi làm cho ta chuyện gì sao?
Ta từng đồng ý sẽ dẫn ngươi đi thật xa, nhưng giờ phút này, lại chỉ cảm thấy bất lực, bởi vì người mà ngươi muốn bảo hộ sẽ không để ta đem ngươi đi. Nói cho ta biết, Tử Nho, ta đến tột cùng phải làm gìđểđoạt lấy tự do cho ngươi, lại không cần rời bỏ người kia?
“Hoài Viễn,” Nhẹ nâng mi mắt lộ ra một chút sầu lo,“Ngươi có tâm sự?”
Thừa tướng lắc đầu, thủy chung trầm mặc.
“Ngươi không lừa được ta,” Tử Nho nói,“Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn nhìn y, không tiếng động mà cười:“Ta sẽ nói cho ngươi, bất quá, không phải hôm nay.” Hắn cúi đầu, hôn môi y thật lâu, giữ chặt hai tay y rồi nhẹ nhàng nâng y dậy.
“Hoài Viễn,” Y dựa trong lòng hắn, hai chân suy yếu vốn không thể chống đỡ lâu dài,“Ngươi biết không, con người chỉ khi hai chân cham đất mới cảm nhận được sức nặng của sinh mệnh. Nếu không có ngươi, ta có lẽ vĩnh viễn cũng vô pháp cóđược cảm nhận này 1 lần nữa.”
Hắn không nói lời nào, hai tay nhẹ vén mấy sợi tóc xõa xuống mặt y.
Tử Nho của ta, đối với ngươi, cảm thấy còn sống cũng là một loại hy vọng xa vời sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, người ngươi muốn bảo hộ chính là người đã hại ngươi thành ra thế này. Nhưng mà, ngươi lại cố chấp không tin. Ngươi nói, ở nơi đấu tranh giành quyền lực này, đã có biết bao người ra đi, cha mẹ, thân nhân, ngươi mất đi nhiều lắm, cho nên hiện tại, ngươi không thể mất đi hắn.
Nhưng chẳng lẽ ngươi liền nhẫn tâm để cho ta mất đi ngươi sao?
“Tử Nho,” Hắn thì thầm vào tai y:”Về sau, ta có lẽ sẽ không có thểđến đây thường xuyên.”
Có một khắc, trên mặt y không khỏi xẹt qua một tia lo sợ cùng nghi hoặc:“Phải không,” Thanh âm y hòa trong gió,“Sớm nên như thế. Hoài Viễn, hiện tại Tử Ly mới là quân vương của ngươi, ngươi nếu luôn tới đây, sẽ bị người ta ngờ vực.”
“Ngươi đểý sao?” Hắn nâng mặt y, ngưng thần hỏi.
“Đương nhiên,” Y trả lời,“Nếu ngươi ra chuyện gì……”
“Như vậy, ngươi đểý chuyện gì? Là sợ hắn ngờ vực vô căn cứ, hay là sợ ta phản bội?”
Y trầm mặc.
“Nếu có một ngày hắn muốn giết ta,” Thừa tướng tiếp tục truy vấn,“Ta nên làm thế nào?”
“Sẽ không,” Y vội vàng nói,“Hắn sẽ không làm như vậy, nhất định sẽ không!”
“Không cần lo lắng,” Hắn cười trấn an y,“Mặc cho hắn muốn giết ta, ta cũng sẽ không phản bội hắn, bởi vìđó làý nguyện của ngươi.”
“Không,” Y lắc đầu,“Không phải, đó không phải làý nguyện của ta. Ta chỉ hy vọng các ngươi không ai bị thương tổn. Chỉ như vậy mà thôi.”
Tử Nho, ngươi luôn muốn tất cảđều tốt đẹp, nhưng lại không biết, trên đời này thứ gì cũng phải có cái giá của nó.
“Ta hiểu,” Hắn ôn nhu nói, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng y,“Ta không nên hỏi những chuyện như thế này.”
Đúng vậy, đối với ngươi mà nói, lựa chọn như vậy quá mức tàn nhẫn, ngươi là người thiện lương, tình nguyện lựa chọn lòng tin mù quáng. Ngươi vẫn đang tin tưởng tại nơi thâm cung vẫn còn có cái gọi là nhân tình nghĩa lý, đối với người như ngươi, ta có thể nào đưa ra những vấn đề tàn khốc?
“Hoài Viễn,” Y chôn mặt ở vai hắn,“Đem ngươi vây ở chỗ này là ta, tùy hứng muốn nhìn thấy ngươi cũng là ta, ta thật sự quáích kỷ. Nếu có một ngày, ngươi cảm thấy mệt mỏi, hãy rời khỏi nơi này. Nếu ngươi lựa chọn lưu lại, cũng mong ngươi đừng đến nữa, bởi vì ta không thể vì thế mà mất đi ngươi.”
Hắn nhìn sâu vào mắt y, nặng nề nói:“Lưu lại là quyết định của ta, mà nếu lưu lại nhưng không cách nào nhìn thấy ngươi, hết thảy còn cóý nghĩa gì? Nếu không thể mang ngươi đi, vậy ít nhất hãy để ta ở bên làm bạn, để ta có thể nhìn thấy ngươi, để ta biết ngươi còn bình an vô sự.”
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh quấn quýt nhau hòa với bóng trúc trải dài.
Hoài Viễn, ngươi nói muốn dẫn ta đi thật xa thật xa, nhưng chắc ngươi cũng tự biết, chúng ta vĩnh viễn cũng vô pháp thoát khỏi nơi này. Thân thể này đã sớm bị cửa cung vây hãm, nguyện kiếp sau ta không là thái tử, ngươi cũng không là một quyền thần, tầm thường như nhau, hoa điểu trùng ngư, tuyệt đối không rời xa nữa.
Hắn cúi người ôm lấy y, xuyên qua ánh trăng tán loạn, đi vào trong điện.
Tay hắn luôn ấm áp như thế, tại cung điện lạnh thấu xương này, đó là thứấm áp duy nhất còn tồn tại.
“Hoài Viễn,” Y nằm trên tháp, tùy ýđể cho thân thể hắn, hơi thở hắn bao quanh chính mình
“Hoài Viễn……” Y chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại tên hắn.
Đừng đi, chỉ một câu này thôi mà vĩnh viễn chẳng thể nói thành lời.
Tử Nho, có lẽ ta vốn nên như chính mình nói, giống như vậy, luôn luôn ở bên cạnh nhìn ngươi, đáng tiếc, người kia không cho phép. Hắn muốn ta rời khỏi ngươi, hắn đoạn tuyệt hết những quan hệ của hai ta, mà ta, sắp sửa nghe theo ngươi, vĩnh viễn không trái lời kẻđó. Ánh mắt ngươi không nhìn ra khoái hoạt, bởi vì ngươi căn bản không thuộc về nơi đây, cho nên, mặc dù không thểở bên cạnh ngươi, ít nhất cũng muốn để cho ngươi rời đi.
“Hoài Viễn,”Đêm đó, y gọi tên hắn lần cuối cùng,“Thật ấm áp.”
Bức rèm che cuồn cuộn nổi lên một đêm thanh huy, gióđêm réo rắt thấu vào tâm tư. Chút dây dưa dập nát, phân tán khắp không gian.