Trong ba ngày giám đốc Lý đều ở nhà xử lý công việc qua máy tính để tiện yêu đương, nhưng làm ông chủ công ty lớn không thể lúc nào cũng chìm trong tình yêu mà vắng mặt được.
Đây là lần thứ hai đến công ty Tư Á, lần đầu là để ký hợp đồng quảng cáo kết quả lại thành hợp đồng theo đuổi.
Mối nhân duyên này bắt đầu từ đó mà ra.
Lý Hoài Cẩn nghiêng người qua tháo dây an toàn cho cô, khuôn mặt anh trong chớp mắt tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc. Dù nhiều lần tiếp xúc thân cận với anh nhưng nhịp tim Nhan Khanh vẫn không ngừng tăng.
Đối với việc nữ minh tinh và ông chủ yêu đương, nhân viên công ty có chút ngờ vực, đây luôn là đề tài được bàn tán nhiều nhất trong nhóm kín.
Cho nên lúc Nhan Khanh tay trong tay với tư liệu sống, đi thẳng cửa lớn công ty làm không ít người ngạc nhiên đến mức mở to miệng.
Hàng mi đen dày của Nhan Khanh khẽ động đây, nhỏ giọng hỏi: ''Tiêu chuẩn công ty anh là tuyển người có miệng to, mắt trừng lớn sao?''
''Bình thường họ không như thế.'' Lý Hoài Cẩn cười, nhướng mày: ''Chắc là ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta đó.''
Nghe anh nói, tâm trạng cô cực kỳ tốt, sức sống như tăng lên ba trăm. Vừa thấy anh tự luyến vừa thấy anh nói cũng đúng.
Nhan Khanh và tư liệu sống sánh vai nhau đi vào đại sảnh, nhân viên lễ tân mở to miệng một giây sau đó chuyên nghiệp gập đầu bốn mươi lăm độ chào hỏi.
Giám đốc Lý một bên gật đầu, tay phải nắm chặt tay Nhan Khanh, ngón cái còn xoa nhẹ vào lòng bàn tay cô, vô cùng thân mật.
Ngũ quan của anh rất anh tuấn, anh vốn dĩ không thích cười, dáng vẻ bình thường luôn hờ hững nay tăng gấp bội, trước mặt nhân viên đặc biệt nghiêm nghị, khí thế bức người như bảo ''làm sai thì dọn ra khỏi công ty ngay.''
Mặc dù mọi người đều sợ anh, nhưng Nhan Khanh biết anh có một mặt ôn nhu, ghi nhớ rõ từng câu, từng chữ của cô…
Ừm, cái này hơi nguy hiểm, sau này rất dễ bị người đàn ông này nắm thóp.
Nhưng thật kỳ lạ, từ khi hôn nhau dưới tán cây ngân hạnh anh bắt đầu dở trò lưu manh không đúng đắn, ánh mắt sắc bén xấu xa trêu ghẹo cô.
Nhan Khanh ngay lúc này mới cảm nhận rõ ràng cách anh đối xử với mình khác xa mọi người.
Trong lòng cô có chút vui vẻ, không nhịn được bật cười. Là mỹ nữ số một Đế Đô khi cười đương nhiên thu hút vô số ánh mắt.
Một giây tiếp theo, tay tư liệu sống đột nhiên nắm chặt hơn, kéo mạnh về hướng cửa thang máy, nhanh đến mức Nhan Khanh theo không kịp, chân suýt nữa là vấp ngã.
"Ánh mắt bọn họ nhìn em như sói đói.'' Giám đốc Lý nhấn số ba mươi, thang máy dần khỏi động, lông mày nhíu lại giận dỗi.
Quý ngài tư liệu sống đây là đang ghen vô cớ sao?
Có chút giống với lời thoại của bá đạo tổng tài trên phim, cái gì mà ''không được phép cười'', ''không ai được nhìn người của tôi'', ''cất ánh mắt dơ bẩn của các người lại''
Thậm chí, hành động ấu trĩ của anh cô chỉ thấy hơi buồn cười.
Lý Hoài Cẩn đặt tay lên trán cô, kéo khuôn mặt đang cúi gằm dưới đất ngước lên. Anh muốn xem biểu cảm của cô là gì.
Liếc thấy khuôn mặt tươi như hoa của đối phương, anh không nhịn được thở dài một hơi: "Em quá xinh đẹp, thu hút vô số ong bướm.''
"Em xinh đẹp anh không thích sao?''
"Rất hài lòng'' Giám đốc Lý vuốt ve lòng bàn tay cô, giọng nói khàn khàn: ''Nhưng không thích cho bọn họ nhìn.''
Nhan Khanh điều chỉnh cảm xúc bản thân, dỗ dành anh: "Em nghĩ bọn họ đang ngưỡng mộ chúng ta, cặp đôi đẹp nhất.'' Nói xong, khóe miệng cô nhếch lên mang tai, cười đắc ý, tiếng cười cả hai cứ thế vang vọng trong thang máy.
Thật ra anh không muốn cười, cũng không có chuyện gì để cười. Nhưng mỗi lần nhìn thấy đối phương, đều không tự chủ được nhếch miệng theo.
Nhan Khanh ngồi trong văn phòng giám đốc, hai tay chống lên bàn ngắm nhìn anh, mọi biểu cảm đều không bỏ sót.
Lần trước đi vội quá không chú ý, thì ra phòng làm việc của anh theo phong cách tối giản, chủ yếu là tone trắng đen từ nội thất đến màu sơn tường, nhìn không hề nhàm chán ngược lại rất sang trọng.
Quý ngài tư liệu sống ngồi cạnh cửa sổ, tay phải lật tài liệu, thỉnh thoáng có vài trợ lý đến báo cáo tình hình tài chính năm qua.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Nhan Khanh bắt một chiếc ghế ngồi cạnh anh, hai tay khôn ngừng xoa bóp cánh tay anh: "Có mệt không?''
Tư liệu sống không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn quan tâm: "Thấy chán sao?''
Nhan Khanh cười nhẹ như mang theo gió xuân, mặt mày hớn hở: "Không chán chút nào.''
Cô bắt chước anh lật vài tập tài liệu nghiêm túc xem một hồi rồi vội bỏ xuống, chi chít chữ còn có biểu đồ số liệu nhìn không hiểu gì.
Mắt cô sáng lên như nhớ ra chuyện gì, nghiêng đầu hỏi: "Hoài Cẩn, thư ký hôm trước đâu, sao em không thấy. Lần trước dám hùa theo anh đổ oan người ta, em muốn trả món nợ này.'' Tay cô vo lại thành cú đấm, quyết tâm trả thù.
Giám đốc Lý không ngẩng đầu, mắt dán vào máy tính nhưng vẫn mở miệng trả lời: "Nếu tính toán thì phải tính trên đầu anh trước.''
''Chúng ta là người một nhà, tính toán làm gì cho mất hòa khí chứ.'' Mặt cô dựa vào bắp tay anh, kéo dài giọng nói: "Thế vị thư ký đó đâu?''
"Bắt gà.''
Nhan Khanh: "…''
Sắp xếp lịch trình cho sếp, gặp gỡ khách hàng, chuẩn bị hợp đồng,bla, bla…thì cô nghe nhiều rồi nhưng hạng mục bắt gà là lần đầu tiên thấy.
Hóa ra, nhân viên công ty lớn đều đa tài như thế.