Sáng sớm hôm sau, Nhan Khanh nằm lì dưới đất, miệng chảy nước miếng ròng ròng. Từng tia nắng chịu rọi vào khung cửa sổ, soi thẳng vào người đang nằm dưới đất, ánh nắng mạnh đến mức làm khô luôn nước dãi.
Giám đốc Lý nhìn người nằm dưới đất, không hề có ý định kéo rèm, còn biện minh hành vi của mình: "Đêm qua chắc lạnh lắm, cứ để ánh sáng thiên nhiên ủ ấm em ấy.''
Nếu có khách đến thăm vào buổi sáng, nhìn cảnh tượng trước mắt có khi phải rơi nước mắt trong nắng mà cảm thán: "Người đàn ông này thật nuông chiều bạn gái, còn giúp bạn gái tắm nắng vào buổi sáng.''
Sau đó quay sang chỉ trích cô gái nằm dưới đất: "Thật càn rỡ, mười giờ sáng còn nằm ương ra.''
Đời chính là bất công như thế đó!
Tối qua là một đêm mất ngủ, giám đốc Lý tinh thần bất ổn cả đêm, bắt phòng thư ký tăng ca. Anh ra lệnh phải xóa hết bằng chứng liên quan Lâm Ấu Vi với Lý gia. Từ cô nhi viện cho đến trường học, gia đình anh, đanh thép ra lệnh: "Trong lý lịch của tôi tuyệt đối không được có bất kỳ vết nhơ nào.''
Nhân viên dưới trướng giám đốc Lý đều là quái vật, dù sếp có dựng đầu dậy bắt tăng ca vào một giờ đêm, vẫn nhiệt huyết trả lời: "Vâng ạ.''
Thậm chí nhân viên phòng thư ký còn chạy lên văn phòng công ty lúc nửa đêm để có cảm giác tăng ca cố gắng vì sếp, vì công ty, vì tiền thuế nộp cho đất nước.
Quan trọng là có lương làm việc ngoài giờ hành chính. Còn là nữa đêm, lương tăng gấp mười.
Gấp mười đó, là gấp mười. Có nhân viên nào lại không muốn bán mạng cho sếp.
Thế mới nói, tư bản đáng sợ đến mức khiến người ta bán đứng giấc ngủ.
Trong khi nhân viên vẫn đang tiếp tục tăng ca sáng chủ nhật, giám đốc Lý thản nhiên đến phòng bếp tự pha cho mình một ly café sữa.
Lý do nhà giàu lâu năm như anh không kiếm nổi một người giúp việc nhà thì phải kể đến chuyện một năm trước. Mẹ giám đốc Lý đưa đến một cô giúp việc tầm bốn mươi tuổi, ngày ngày nấu một bàn ăn dinh dưỡng, không dầu, không bột ngọt, toàn món thanh đạm.
Đồ thanh đạm, lại tốt cho cơ thể người, trên đời này chỉ có đồ chay. Vừa giảm cholesterol lại vừa giúp tu tâm dưỡng tính.
Ăn đến phát bực nhưng lại không dám ý kiến với người mẹ đưa tới. Đến một ngày, khi giám đốc Lý đang lén lút pha một tách café sữa trong chính căn nhà của mình thì bị chỉ trích.
"Cậu chủ, trong café có chất cafein ảnh hưởng đến gan, sữa quá ngọt sẽ gây tiểu đường.'' Người giúp việc cười hiền từ đoạt lấy tách café kiên quyết đặt vào trong tay giám đốc Lý một ly nước ép rau má: "Uống cái này tốt hơn.''
Nhìn ánh mắt sáng như đèn pha của người phụ nữ trước mặt, giám đốc Lý sợ bà ta mách lẽo mẫu hậu liền nhịn tức uống một hơi hết thứ nước xanh lè.
Lý Hoài Cẩn không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ mẹ.
May thay, ông trời có mắt, dưới sự thao túng của giám đốc Lý lên công ty sổ xổ giúp bà giúp việc trúng giải nhất, con số tới tận mười tỷ. Vui quá thế là nghỉ việc luôn.
Giám đốc Lý hân hoan chia tay nhân viên, tự thưởng cho mình một máy pha café mới.
Uống một ngụm café trong hạnh phúc, đây chính là cảm giác tính toán thành công, muốn hưởng được lợi ích sau này phải tính kỹ từng bước.
Nhan Khanh cũng vậy.
Anh sẽ tính kỹ, không để bất cứ sai sót nào xảy ra.
Trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng hét thất thanh.
Tỉnh rồi ư? Lý Hoài Cẩn nhếch miệng, tiếp tục chậm rãi nhâm nhi tách café.
Đúng như giám đốc Lý dự đoán, bình hoa Khanh đang lau nước miếng. Trong lòng bất an vô cùng, thà tỉnh dậy trên giường lớn, còn trình trạng hiện giờ nằm lăn lóc dưới gầm bàn.
Cảnh tưởng này cũng quá dữ dội rồi!
Chẳng lẽ đêm qua chơi dã chiến dưới sàn nhà.
Bạo!
Trước mắt Nhan Khanh tối sầm, kiểm tra quần áo mình vẫn còn nguyên, phía dưới không có cảm giác đau liền yên tâm một phần.
Nhưng sao lại nằm dưới đất?
Ngay lúc Nhan Khanh đang đặt câu hỏi, tư liệu sống tóc tai gọn gàng đứng trước mặt cô. Dưới góc nhìn của anh từ phía trên nhìn xuống thấy cô gái nhỏ này thật tùy tiện đụng đâu nằm đó, còn lăn xuống gầm bàn: "Em còn nhớ những lời mình nói tối qua không?''
Nhan Khanh: ???
Khoan đã, đêm qua sau khi uống rượu nho, quý ngài tư liệu sống cứ giành giật chai rượu quý hung dữ không cho uống. Nhưng cô đâu phải người thường, càng đe dọa càng uống, cứ thế nốc sạch chai này đến chai khác. Trong kẽ răng cô hiện còn đang dính vỏ nho đây này, hờ hờ hờ…
Cô thổi mạnh sợi tóc đang vướng trước mặt, khó chịu nói: "Đừng tính toán chi ly như thế chứ?'' Mỗi lần nói chuyện với quý ngài tư liệu sống cô đều phải ngẫng cao cổ, lần này còn khó hơn, một người ngồi bệch dưới đất, người kia đứng như một vị thần sừng sững.
"Em biết bao nhiêu phần?'' Giám đốc Lý kiên nhẫn hỏi tiếp, anh cần biết rõ phạm vi hiểu biết con mồi để dễ giăng bẫy.
Nhan Khanh vẫn chưa tỉnh táo sau cơn say rượu, đầu óc mờ mịt nghe chữ được chữ mất nhưng vẫn còn đủ sức mắng đối phương: "Được rồi, đêm qua uống của anh mấy chai rượu nho tôi sẽ đưa thêm mấy phần đồ chua, không ai nợ ai.''
Lý Hoài Cẩn nghiêng đầu: "Được.''
"Con người anh thật không có tình nghĩa.'' Nhan Khanh nhìn lại bộ dạng lấm lem như người vô gia cư, rống lớn: ''Anh nói muốn theo đuổi tôi, vậy mà để tôi nằm trên sàn suốt một đêm, bộ một mình anh ngủ hết tất cả các phòng sao, không cho nổi người ta một phòng ngủ, keo kiệt.''
"Tối hôm qua em uống rượu say, sau đó bắt đầu liều mạng đòi sống đòi chết nói mình là chó canh nhà phải ngủ dưới đất, cản cũng cản không được.'' Lý Hoài Cẩn thuận miệng bịa đại một câu chuyện.
…Uống say sau đó đòi nằm dưới đất? Nhan Khanh nửa tin nửa ngờ, mình đã trâu bò đến độ này sao?
Bình thường khi say đều tự giác bò lên giường, dưới đất quá bẩn. Người có bệnh sạch sẽ như cô cho dù say vẫn chấp niệm với độ sạch sẽ.
Cô nâng mắt, nhìn xoáy thẳng vào người đàn ông trên cao, nói thẳng phán đoán của mình: "Anh thích ngược đãi người khác đúng không?''
Lý Hoài Cẩn đột nhiên than một câu: "Cuối cùng em cũng chịu nói ra suy nghĩ trong lòng mình.''
"Anh đừng hòng thoát khỏi con mắt tôi, nhân lúc ý thức tôi không vững anh bỏ mặc tôi nằm dưới sàn nhà.'' Nhan Khanh làm bộ cây ngay không sợ chết, kiên quyết vạch rõ thủ đoạn tư liệu sống: 'Thời tiết về đêm lạnh đến phát run, đến một cái chăn cũng không cho mượn, giám đốc Lý có phải anh muốn tôi chết vì cảm lạnh.
"Là em kêu chó không cần đắp chăn.'' Lý Hoài Cẩn trắng trợn đổi trắng thay đen.
Cô không cho vào tai lời anh ta nói, đâu ai lại tự nhận mình là chó, phải để chuyện này chìm xuống. Cô tiếp tục mạch phán đoán của mình: "Đây là dấu hiệu tâm lý tính toán hại người.'' Ngón trỏ và ngón cái khép lại, giơ lên cao mô phỏng khẩu súng cộng thêm ánh mắt sắc lẹm, cô tự thấy mình giống cao thủ bắn tỉa.
Tư liệu sống bị hành động kề súng lên trán không hề sợ hãi ngược lại còn cười thành tiếng, gõ lên trán cô một cái: "Nghịch ngợm.''
Nhan Khanh ôm trán, cười hơ hớ: "Tôi tin tôi tin lời anh nói, đùa chút thôi!''