Cô buồn ngủ đến mức hai mắt phát đau, mí trên dán sát vào mí dưới nhưng vẫn theo thói quen cảnh giác khi ở nhà người lạ.
Mở điện thoại lên đã thấy Tư Hà gửi cho cô tận mấy tin nhắn.
[Ma nữ: Đối tác hợp đồng của cậu như quần què á, anh ta vừa mới gửi lời kết bạn với tui.]
[Ma nữ: Đừng nói anh ta một chân đạp hai thuyền vừa muốn bạn vừa muốn bè.]
[Nhan Khanh: >
[Ma nữ: ?]
[Ma nữ: Không phải à, hay là tên đó kết bạn để gửi thiệp mời đám cưới.]
[Nhan Khanh: Hai tụi này vỗn dĩ không có khả năng, nếu thật thì tui ăn một thùng phân rửa tội.''
Nhan Khanh thở dài, mạch suy nghĩ của Tư Hà đi quá xa. Cô không còn sức kéo lại nên đành nhắm mắt giả bộ ngủ. Vừa đặt lưng lên giường đầu cô như nổ tung, vô cùng mệt mỏi nên không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Sáng sớm hôm sau Nhan Khanh bị một hồi chuông gọi điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng ấn phím nhận.
Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của trợ lý: "Nhan Khanh, em phát tài rồi à, mua nhà mới sao không nói sớm với chị.''
Cô vuốt nhẹ lọn tóc ra phía sau đầu, từ trên giường bò dậy: "Chị đợi một chút em ra ngay.''
Nhan Khanh nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, khi đi ngang qua phòng bếp đã thấy chị Vân đang ngồi ăn ngon lành. Ngồi phía đối diện còn có Tiêu Tùng.
"…Con người em nhanh nhẹn thế, vác cái lu chạy lúc nào không hay.'' Thanh Vân nhét một miếng bánh mì bơ vào miệng, không quên tán dương nghệ sĩ dưới trướng mình: "Giám đốc Lý trên thương trường vô cùng sát phạt, nghe nói trước có một vị giám đốc chơi xấu rửa tiền vào dự án hợp tác chung, ngài Lý liền tống người ta vào tù. Không ngờ ở nhà lại dịu dàng như vậy, lại còn nấu ăn ngon. Đúng là mẫu người lý tưởng thích hợp làm chồng, thích hợp với Khanh Khanh nhà chúng tôi.''
Lý Hoài Cẩn: "Tôi ghét nhất là bị người ta tính toán trên đầu, cho hắn vào tù đã quá nhân từ.''
Nhan Khanh: "…''
Nghe lời này từ miệng tư liệu sống, một đợt lạnh từ sống lưng lan tỏa toàn thân. Nếu anh ta phát hiện cô kí hợp đồng chỉ vì sự nghiệp, từng bước tính toán thu thập tư liệu đợi xong liền cụp đuôi bỏ chạy.
Liệu anh ta có bắt cô bỏ tù không?
Đời này Nhan Khanh sợ nhất là đi tù, vừa lạnh lẽo lại vừa bị mấy chị đại trong tù đánh sưng mồm.
Hoảng sợ ing.
Trợ lý: "Con bé này thật thà lắm, trong lúc yêu đương tuyệt đối chung thủy không dám lừa gạt.''
Không chị sai rồi, em là đứa thủ đoạn thâm sâu.
Lý Hoài Cẩn nhếch môi: "Cầu mong em ấy thành thật, nếu không tôi không biết lại làm ra chuyện điên rồ gì? Tôi sợ mình quá tức giận ép em ấy nhảy lầu mất.''
Nhan Khanh: "…''
Động tác nướng bánh mì của tư liệu sống khựng lại, cô thấy tình hình không xong liền chạy nhanh tới lôi kéo bà chị: "Đi ra ngoài rồi nói, em sẽ kể rõ đầu đuôi chuyện này.''
Nụ cười tư liệu sống rất thoải mái, nhìn cô: "Ngồi xuống ăn sáng.''
Chỉ một câu đơn giản lại vừa có cảm giác bá đạo tổng tài ra lệnh. Nhan Khanh chậm rì ngồi xuống nhét một miếng bánh lớn nghe đám người kia chém gió.
Trợ lý cười ha ha, tay sờ mò bàn ăn, mắt sáng lên: "Bộ bàn ăn này có màu tím rất tự nhiên, hình như là gỗ purple heart quý giá đúng không ngài Lý?''
Lý Hoài Cẩn không trả lời chỉ gật nhẹ đầu.
"Khanh Khanh nhà chúng tôi phải quay phim quanh năm, thế mà chẳng có nỗi một cái ghế đàng hoàng thể hiện đẳng cấp, chi bằng…''
"Chị, đừng nói nữa…'' Miếng bánh mì trong miệng dần đắng ghét, cô liên tục đá vào chân trợ lý dưới gầm bàn ra hiêệu.
"Đừng ngại, em đã sống cùng giám đốc Lý, chính là nữ chủ nhân ngôi nhà này, mỗi một thứ trong nhà đều là của em. Lấy một chiếc ghế quý đem lên phim trường ngồi cho nó oai.'' Thanh Vân dán sát vào tai cô: "Tăng độ sang trọng, đối thủ mới không xem thường em.''
Thật muốn thắt cổ chị trợ lý tại chỗ, từ khi nào mọi người có suy nghĩ cô muốn cạnh tranh với nữ chính. Đến người bên cạnh cũng bị mấy bài báo dắt mũi nghĩ cô muốn so đo với Lâm Ấu Vi, thế còn anti?
Nghĩ cô muốn giết chị nhà bọn họ.
Lý Hoài Câẩn đưa mắt nhìn cô, hào phóng nói: "Được, cứ lấy cái nào phù hợp với địa vị Nhan tiểu thư.''
"…''
Đối với hành động cho đồ đắt tiền của anh, cô có cảm giác mình đang bị bao nuôi, khó chịu vô cùng nhưng đúng kiịch bản. Riêng cái ghế này đã có giá 11,99 USD, đợi sau khi hợp đồng kết thúc cô phải trả lại ghế cho anh, tránh dây dưa linh tinh.
Tiêu Tùng ôm mèo ngồi co ro trong góc đột nhiên lên tiếng: "Nếu mày đã nuôi người khác thì cứ để tao đem Khanh Khanh về nhà, tránh tranh đấu đá gia đình.''
Nhan Khanh tò mò: "Anh hai à, anh nghĩ tôi giành giật thứ gì với một con mèo?''
"Có đứa thứ hai thì đứa đầu sẽ không vui.''
"…''
Bàn tay mảnh khảnh của Tiêu Tùng ôm chặt mèo con, như kiểu sớm muộn cũng thực hiện phi vụ bắt cóc trắng trợn.
Trợ lý: "Sao cậu không tự mua cho mình một con mèo riêng, cứ suốt ngày đi ôm mèo nhà người khác.''
"Chị quản tôi?" Giọng điệu Tiêu Tùng vô cùng gợi đòn như kiểu ông đây thích thế đấy.
Thanh Vân cũng không phải dạng vừa, leo đến chức trợ lý chính là nhờ có máu mặt trong giới. Chị ta xoắn tay áo, toan đứng lên xử lý thằng ranh hỗn láo thì bị Nhan Khanh kìm lại: "Bỏ đi, bỏ đi.''
"Không có phần ăn của cậu, cũng không chào đón. Mau mau về nhà.'' Lý Hoài Cẩn chống tay lên gò má, thắng thắn chặt đứt tình mèo.
Tiêu Tùng đập tay lên bàn, rồi quay sang che tai bé mèo: "Không đi, tao cứ không đi đấy, tao chính là thích mèo của mày, chỉ thích mèo nhà mày.''
"…'' Nghe cứ như đang nhõng nhẽo cầu người khác dỗ dành. Lần nào đến chơi đều thấy bóng dáng người này, lúc thì xông tới chửi lộn, lúc thì chạy đến bệnh viện thăm mèo nhưng toàn nói chuyện với tư liệu sống. Hiện tại, còn kiếm cớ vào nhà người ta nhõng nhẽo, mặt mũi phụng phịu.
Trông có chút đáng yêu.
Giống 0.
Hèn chi cứ lôi cô vào miết.
Mọe nó! Liên quan gì đến cô chứ, nếu thật sự thích người ta thì phải xông lên giành giật. Tư liệu sống cũng thật ngốc người ta đã nói xéo chỉ thích mèo nhà này, nói thẳng ra là thích chủ của nó.
Không ngờ tình cảm này lại được giấu kín như bưng.
Đồng thời trong lòng cô càng lúc càng khẳng định phỏngđoán, Lý Hoài Cẩn chơi đùa với người ta, còn đối phương lại thật lòng thật dạ với anh.
Nhan Khanh ngấu nghiến một miếng bánh mì lớn, nhìn thấu tình hình trên bàn ăn.
Tiêu Tùng miệng nói thích mèo nhà tư liệu sống nhưng thực chất là mượn cớ qua lại với anh.
Trong lòng trợ lý vui như hội vì cô vớ trúng hủ vàng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên ăn mừng.
Miệng chó của giám đốc Lý không ngừng công kích Tiêu Tùng, càng chửi càng hăng như muốn đối phương tức điên lên. Mặt khác quay sang quan tâm cô, đaáp ứng yêu cầu của trợ lý trong mắt người ngoài là yêu thương, ân cần. Trong lòng cô tự biết mình chưa bị chọc cho điên là may rồi.
Cuối cùng quý ngài tư liệu sống chỉ yêu một mình ánh trăng sáng, cô và Tiêu Tùng chỉ là pháo hôi.
Còn nữa, tính cách anh ta quá xấu, ngồi ở giữa nhìn cô với Tiêu Tùng đối chọi nhau.
Nhan Khanh tự thấy khâm phục tài trí của mình có thể suy đoán ra cục diện rối rắm này.
Trong lòng tự vỗ tay hoan hô không ngừng.