Ngồi mơ màng suốt một tiếng nghe lãnh đạo phát biểu, đầu óc cô tê rần, cô bắt đầu suy nghĩ chuyện riêng. Có nên giả bộ bị máy quay đè trúng lăn ra chết hay là đến Châu Phi làm từ thiện để trốn quý ngài tư liệu sống cũng là một sự lựa chọn tốt.
"Nhan Khanh, cô cảm thấy đề nghị này như nào?'' Chủ tịch đột nhiên trưng cầu ý kiến.
Nhan Khanh cắn móng tay, trong lòng tính toán đến Châu Phi nên mua kem chống nắng lô hội hay là nha đam, bên đó có hãng kem chống nắng nào không?
Trợ lý khều vai cô, nhỏ giọng: ''Nhan Khanh''
"A'' Nhan Khanh hoàn hồn, phát hiện mọi người trong phòng hộp đều chăm chú nhìn mình, đầu óc cô như chú nai chạy loạn nhưng ngoài mặt vẫn ráng trưng ra bộ dạng ''công chúa băng giá'' không màng sự đời.
Chủ tịch nói tiếp: "Cô cảm thấy thế nào?''
Trước mặt nhiều người, bình hoa Khanh không thể rì rầm với trợ lý chỉ đành dứt khoát nói: "Tôi cảm thấy cũng được.''
Chủ tịch gật đầu hài lòng: "Tốt, tốt, phải hòa thuận với nhau.''
Mọi người cho tràng pháo tay, cụng ly rượu vang vài cái rồi kết thúc.
Lâm Ấu Vi đi đến trước mặt cô, niềm nở: "Hợp tác vui vẻ.''
Nhan Khanh mở to mắt, chạy trốn còn không kịp, ai lại muốn hợp tác cùng.
Nhìn ở góc độ gần, quả thật đàn chị có đến ba phần giống cô. Dưới khóe mắt có nốt ruồi son, sống mũi cao thẳng tắp. Nhưng rõ ràng thần thái cả hai khác nhau, đàn chị theo hướng mỹ nữ thanh tú, nhẹ nhàng càng ngắm càng thấy mê.
Nếu để so sánh thì Lâm Ấu Vi tựa như bức tranh thủy mặc đầy ý thơ, ngược lại Nhan Khanh chính là bức tranh sơn dầu rực rỡ. Ngũ quan cô dễ khiến người ta chú ý từ ánh nhìn đầu tiên bởi gương mặt sắc nét, mang tính công kích mạnh.
Rõ ràng chỉ giống đến vài phần vậy mà lúc nào cũng ràng buộc nhau, bây giờ lại có thêm một Lý Hoài Cẩn ở giữa.
Đừng nhắc đến hợp tác, không cắn xé nhau là may lắm rồi!
Ở trong giới này không có thỏ trắng ngây thơ chỉ có cáo già ranh mãnh, thành ý này không biết thật hay giả. Thấy mọi người vẫn chờ phản úng của cô, Nhan Khanh nặn một nụ cười tiêu chuẩn, bắt tay Lâm Ấu Vi: "Sau này, nhờ chị chiếu cố.''
"Không dám, không dám!'' Lâm Ấu Vi cười cười, trước khi xoay người còn tạm biệt: "Tôi có việc đi trước, sáng mai gặp.''
Sáng mai gặp?
Nhan Khanh vô cùng kinh ngạc, quay đầu hỏi trợ lý: "Chị ta nói vậy là ý gì?''
" Nữ chính > là Lâm Ấu Vi. ''
Nhan Khanh thành tâm tán thưởng: "Dữ thần! Lần đầu đóng phim đã nhận vai nữ chính.''
Khoan đã!
Nghe cái tên này có chút quen quen, đây không phải là phim cô đang quay sao?
Không thể nào, tài nguyên đàn chị nghịch thiên quá mức, sao có thể vào đoàn phim nát bét đó.
Trùng tên, trùng tên thôi.
Nhan Khanh tự nhủ không phải nhưng trong lòng đã loạn như cào cào, cô theo thói quen đưa tay lên miệng cắn mạnh, hỏi lần nữa cho chắc: "Hai đứa em chung đoàn phim sao?''
Ánh mắt trợ lý đầy cảm thông: "Ừm, hợp đồng đã ký kết xong, không thể quay đầu chạy.''
Mẹ nó, đây không phải là sự thật. Đóng chung phim với đàn chị không khác nào nhận án tử hình, cái bóng đàn chị ụp lên đầu quá lớn. Trôi qua mấy năm rồi vẫn khiến cô rùng mình, huyết áp muốn tăng cao, nhịn không được muốn gào khóc.
Trợ lý vừa lái xe vừa an ủi cô: "Không cần lo lắng, cả hai không có mấy cảnh quay chung. Khi nữ chính xuất hiện thì em cũng cuốn gói rời khỏi nam chiính, cứ giả bộ cười vài cái cho xong.''
"Fan đàn chị sẽ không để yên cho em.'' Nhan Khanh khịt khịt mũi: "Fan hai nhà khẩu chiến thì người trong cuộc nhìn mặt nhau đã thấy khó khăn, với tiến độ quay phim như rùa bò hiện tại, có khi kéo dài nửa năm.''
Nhìn lướt qua ven đường, trung tâm mua sắm Tư Á đang phát video quảng cáo của cô. Màn hình 3D chiếu rõ khuôn mặt trang điểm đậm sắc nét, tấm lưng trắng nõn đính nhiều đá quý lộng lẫy thu hút vô số người qua đường. Còn có cảnh cô săm soi bàn tay mình, vì là quảng cáo 3D nên độ chân thực rất cao, bàn tay trắng nõn của cô như lao ra khỏi màn hình.
Dung nhan như hoa như ngọc chỉ mới xuất hiện được mấy phút đã chuyển sang loạt quảng cáo khác.
Lâm Ấu Vi.
Trên màn hình, đàn chị cầm máy đánh trứng chăm chú, khuôn mặt nghiên thanh tú hầu như không trang điểm. Trông rất giống người phụ nữ gia đình.
Thì ra tư liệu sống thích kiểu như đàn chị.
Nếu ngài ấy thích thì thế thân cũng nên đáp ứng, đến lúc hành động rồi!
Trước khi đến nhà tư liệu sống, Nhan Khanh đã tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, mặc chiếc váy trắng thướt tha mà đàn chị hay mặc, mái tóc xoăn bung xõa, tỉ mỉ tạo ra một bản sao Lâm Ấu Vi.
Hoàn hảo, chỉ cần thay đổi một chút khí chất đã khác hẳn.
Trên đường đi rất nhiều người ngoái đầu nhìn, phải rồi, ai mà không thích một cô gái ngọt ngào chứ!
Thấy bên lề đường có đứa bé cứ e thẹn bám vào váy mẹ, mắt không ngừng biểu lộ tình cảm nồng cháy nhìn về phía cô. Nhan Khanh như nàng tiên chạy ùa đến: "Em trai nhỏ, chị cho kẹo nè.''
"Oa, oa…ma mẹ ơi.''
Nhan Khanh thoáng kinh ngạc: "Ở đâu, ở đâu?''
Người phụ nữ ôm đứa con trai mình lên dỗ dành: "Đừng khóc con trai, để mẹ tiêu diệt yêu ma quỷ quái'', rồi quay sang mắng: "Đêm tối rồi còn mặt đồ trắng, đầu tóc thì xù xù như ma, nhìn là biết thứ xui xẻo.''
Nhan Khanh: "…''
Người qua đường nhìn thấy cảnh này quay sang chỉ trỏ một hồi, cô ngại đến mức muốn chui đâầu xuống đất. Quái lạ, lúc ở nhà ngắm mình trong gương thấy cũng một chín một mười với đàn chị, đâu đến nổi nào.
Cô cúi người, soi mình trong vũng nước mưa gần đó.
"Mọe ơi, gớm thiệt!''
Đầu tóc cô bị gió quật đến rối tung rối mù, trời lạnh khiến mặt cô tái nhợt, quần áo thì trắng tinh từ trên xuống dưới thật giống ma nữ giữa đêm đến đòi mạng.
Đừng nói đến mê đắm, Lý Hoài Cẩn mà thấy chắc chạy mất dép.