Nằm trên giường bệnh nhìn người nhà bệnh nhân khác ra ra vào vào thăm hỏi nhộn nhịp.
Trong lòng Nhan Khanh có chút chạnh lòng.
Từ nhỏ mẹ đã mất sớm, vài năm sau cha cũng tái giá lấy một người phụ nữ khác. Khoảng thời gian đầu sống chung với mẹ kế cũng được xem là êm ấm. Nhưng dần dần cô bắt đầu có cảm giác mình là người thừa trong chính căn nhà này. Khi đó, mẹ kế đang mang thai, cha thì bận bịu chuyện công ty nên gửi cô đến nhà bà nội. Cứ nghĩ chỉ ở một thời gian, cha nhất định sẽ đến đón về.
Kết cục, một nhà ba người họ di cư sang Mỹ, bỏ lại cô một mình.
Tâm trạng ngày càng tệ, lúc nào cũng cảm thấy bản thân giống hệt như món đồ chơi bị vứt bỏ. Từ đó trong lòng luôn cảm thấy bất an, nơm nớp lo sợ mình mắc lỗi sẽ bị nhà nội vứt bỏ lần nữa.
Phải mất rất lâu, ông ấy mới nhớ đến lời hứa năm xưa quay lại đón.
Bây giờ ông ấy sống ở một đất nước khác, có một người vợ mới, đứa con mới. Nhan Khanh cảm thấy, trong ngôi nhà này hoàn toàn không có chỗ đứng của mình, một nhà cười đùa với nhau thỉnh thoảng quay sang trò chuyện với cô vài câu cho có lệ.
Có thể là do Nhan Khanh quá nhạy cảm suy nghĩ linh tinh.
Nhất thời, nhớ đến một số chuyện khi nhỏ. Năm mười bốn tuổi, tình cờ nghe được cha và mẹ kế nói chuyện.
"Chỉ gia đình mình đi thôi, anh đừng dắt theo người ngoài.''
"Khanh Khanh nó là con anh.''
"Nhưng không phải là con em.''
Từ khắc đó, nơi này không còn là gia đình của cô, cha không còn là của mình.
Bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện ngày đó cũng hơi buồn cười.
Trên đời này, đâu ai là của riêng ai.
Cô là người định sẵn cô độc không ai quan tâm, lúc liệt giường cũng không ai đến thăm.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông đeo kính đen xông vào mang theo một túi nhựa lớn.
Phải mất mấy giây mới nhận ra người này, đây chính là kẻ thù của tư liệu sống, người cãi nhau với anh ta dưới ánh trăng tuần trước…
Có chút bất ngờ!
Mũi có chút cay xót, người này thật tình nghĩa chỉ mới gặp nhau một lần đã đến thăm bệnh. Nhìn vừa mắt hơn hẳn.
Phải kết bạn với anh ta mới được.
"Lần trước quên giới thiệu tôi là Nhan Khanh, còn anh, tên anh là gì?''
"Tôi họ Tiêu tên chỉ một chữ Tùng.''
Nhan Khanh: "…"
À, là tiêu tan hoàn toàn, không còn gì. Ý nghĩa tên người này thật đặc biệt…không sao, vẫn muốn kết bạn.
Nhan Khanh nói: "Mau vào đi, gió bên ngoài lớn lắm, anh có thể ngồi trên ghế sofa.''
Tiêu Tùng ăn mặc chỉnh chu hơn mấy ngày trước, từ mũi giày cho đến cộng tóc của anh ta đều tỏa ra khí chất cao quý.
Cô ngóc đầu dậy: "Anh đến thăm khiến tôi cảm động chết đi được, còn mang theo quà nữa chứ. Ôi trời, không cần đâu đến chơi là được rồi…''
"Không phải, tôi đến gặp Lý Hoài Cẩn.''
"…''
Giọng anh ta như đóng đinh chặt thép khiến đầu cô không còn sức ngóc dậy, cả người bất động nhìn trần nhà.
"Là tôi nghĩ nhiều rồi!''
Tiêu Tùng đến thăm bệnh Lý Hoài Cẩn còn mang theo một túi đồ ăn tẩm bổ.
Là thật đó, người bạn đó đến thăm người khỏe mạnh như trâu.
Nghe thôi đã nhức cái đầu, nhìn là biết thuộc dạng không bình thường.
Đang lúc không khí ngượng muốn chết, tư liệu sống xông vào: "Mày đến đây làm gì?''
"Tao nhớ…''
"Giết chết đoạn tình cảm của mày đi, tao không đồng ý.''
Nhan Khanh: "…'' Đang yên đang lành, đột nhiên lại diễn phim tình cảm.
"Ay, hoa đòa nở rồi, hai người ra ngoài ngắm hoa nói chuyện đi, vừa hít thở khí trời vừa chửi lộn.'' Cô ngóc đầu lần hai, ôn hòa khuyên can.
Tiêu Tùng: "Không phải cô nói gió bên ngoài lớn lắm sao? Tôi sợ lạnh.''
Đàn ông đàn ang thân to vạm vỡ mà sợ lạnh, vô dụng!
Nhan Khanh vểnh tai lên cố nghe chuyện tình của hai người họ.
"Tôi chỉ muốn gặp mặt một chút.''
"Tôi không cho phép.''
"Dù sao tôi cũng đến rồi, chi bằng đêm nay đi.''
Trong lòng có chút cảm thán, tư liệu sống "tra'' vãi! Vừa theo đuổi cô vừa có một chân với Tiêu Tùng. Lại còn đêm nay nữa chứ!
Bầu không khí xung quanh hai người họ nóng như lò bát quái, không ai chịu nhường ai, anh một câu tôi một câu. Hình như Tiêu Tùng không chịu được đả kích, mũi anh ta phiếm hồng trông như uất ức sắp khóc đến nơi.
Nhan Khanh nghiên đầu sang hỏi: "Hay là vợ chồng hai người dắt tay về nhà cãi lộn đi, tôi dù sao cũng là bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng, không chịu nổi cú sốc nào nữa!''
Dường như hai người họ đang sống trong thế giới riêng, không thèm để ý đến cô.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tùng lấy túi đen đặt trước mặt tư liệu sống, Lý Hoài Cẩn có vẻ không muốn nhận, Tiêu Tùng hùng hổ nhét túi đen vào tay anh.
"Đây là Pate mèo, mày nhớ cho Khanh Khanh ăn. Người em ấy chỉ còn bộ xương mày còn vác vào bệnh viện chịu khổ cùng mày.'' Tiêu Tùng nhỏ giọng: "Chi bằng, để tao nuôi giúp.''
Nhan Khanh: "…'' Cứ thích ra vẻ thần bí, đến thăm mèo thì cứ nói thẳng, ai không biết còn tưởng rằng đang làm một vụ giao dịch ngầm phi pháp hay yêu đương vụng trộm
"Không cần, tao đưa nó đến đây để chơi với Nhan Khanh.'' Lý Hoài Cẩn nhìn cô.
Tiêu Tùng nghe xong khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét, trắng trợn trừng người bệnh trên giường.