Không khí trong phòng bệnh căng thẳng không kém.
Trưởng khoa liên tục lắc lắc đầu, tư liệu sống quỳ rạp bên giường cũng lắc lắc đầu khiến cô chóng mặt buồn nôn quá.
Bộ bọn họ là hội "Ồ, sao bé không lắc à?"
Nhan Khanh nhắm chặt mắt lại không muốn nhìn thấy đám người phiền phức này lần nào nữa!
"Nhan Khanh, em mau mở mắt ra.'' Lý Hoài Cẩn lay mạnh vai cô, gào thét.
Ồn ào quá! Bộ mấy người kêu mở mắt tui phải mở mắt theo hả?
Mơ đi!
Bà đây đéo nghe lời đứa nào!
Trưởng khoa xoa trán: "Mau chuyển bệnh nhân đi…''
"Không được, các người phải chữa trị cho em ấy.'' Tuy mới gặp nhau hai tuần, lại như ở bên hai năm. Từng nhìn thấy bộ dạng đanh đá của em ấy tranh giành đồ ăn, cũng từng nhìn thấy em ấy dịu dàng ôm mèo con vào lòng, từng ngắm em ấy cười. Mọi khoảnh khắc như mới hôm qua thôi, không đành kết thúc.
Trưởng khoa vỗ nhẹ vai Lý Hoài Cẩn: "Giám đốc Lý, cậu đừng nắm chặt khung giường nữa, chúng tôi phải chuyển bệnh nhân đến khoa tâm thần.''
"…Khoa tâm thần? Không phải trưởng khoa muốn đưa em ấy đến nhà xác sao?'' Lý Hoài Cẩn mờ mịt hỏi.
"Haha…thanh niên trẻ như cậu sao lại đùa giỡn ác thế, trù cho người ta chết luôn.'' Trưởng khoa lắc đầu cười khổ: "Tôi nghi ngờ cô ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm túc quá mức với những con số, đưa qua khoa tâm thần điều trị chuyên nghiệp sẽ tốt hơn.''
"Vậy sao ông lại chắp tay sau lưng?''
"Ay ya, tôi đang tự trách mình đấy mà, biết thế ngày xưa tôi học liên ngành tâm lý học. Vừa nắn xương cho bệnh nhân vừa điều trị tâm lý, một công đôi việc, tiết kiệm biết bao thời gian.''
Lý Hoài Cẩn: "…"
Cứ thế trưởng khoa xương khớp đã thành công thao túng tâm lý khiến mọi người suy sụp một quãng thời gian dài. Lý Hoài Cẩn đã ngừng khóc nhưng đám người ngoài cửa sổ kia không rõ tình hình bên trong. Chỉ thấy bác sĩ, bệnh nhân, người đàn ông kia đứng chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi.
Phải đến khi, bảo vệ đến thì đám đông mới chịu giải tán.
Nhan Khanh lần hai chuyển phòng bệnh.
**
Đập vào mắt cố là trần nhà trắng xóa, cả người như bị cố định tại gường, cô lia mắt khắp nơi vừa hay bắt gặp ánh mắt của Lý Hoài Cẩn.
Mắt co giật vài cái, còn giật mắt trái. Ông bà hay nói giật mắt phải là may mắn, mắt trái là xui xẻo tận chín cái mạng.
Tính toán trong lòng một hồi, Nhan Khanh cố gắng mấp máy môi, giọng nói đứt quãng: "Trứng…vịt lộn, ăn.''
Lý Hoài cẩn đưa tai sát vào miệng mới nghe rõ, nhanh chóng đáp ứng: "Đươc, lát nữa tôi mua cho em.''
Nhìn bộ dạng xui xẻo này, chắc phải ăn hột vịt lộn ba tháng mất, một sợi dây kéo chân cô lên cao cố định trên khung giường, hai tay cũng được cố định hai bên. Cả phần lưng cũng được cố định, giống như dũng sĩ mang trên mình bộ giáp nghìn cân.
Chật vật vô cùng, muốn gãi cũng không được.
Từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng bó bột cứng ngắc, chỉ còn xót lại mặt phía trên.
À, lát nữa phẩu thuật mặt xong cũng quấn băng thôi, trông cứ như xác chết Ai Cập.
Mặc dù, toàn thân đều gãy nhưng cô vẫn muốn hỏi tội tư liệu sống.
"…Cẩn, tôi chỉ gọi mình anh đến, anh gọi thêm nhiều người đến làm gì?'' Nhan Khanh nghiến răng nghiến lợi, trợn to mắt nhìn đối phương.
Lý Hoài Cẩn đưa tay vuốt ve mặt như đang vuốt ve mèo nhỏ nóng giận: "Khanh Khanh, tự mình đập khóa rất tốn thời gian nên tôi đưa thợ sửa khóa chuyên nghiệp đến. Xã hội pháp trị, dù tôi có quyền thế cũng không thể lạm quyền xông vào nhà em, bảo vệ khu chung cư cứ đòi theo tôi lên.''
Hừ! Một bảo vệ là đủ rồi, còn anh thì hay rồi rủ rê cả phòng bảo vệ lên coi nhào lộn. Hay là bảo vệ không tin tưởng khuôn mặt giống thành phần tệ nạn của anh nên mới nhất quyết theo sát.
"Tôi cũng khùng thiệt mới nhờ anh.'' Bây giờ giữ lại mạng sống thì có ích gì, ra khỏi đây cô phải sống chui sống lủi, vật vờ như ma nữ người ta mới không nhận ra. Không lướt mạng nhưng cô thừa biết toàn mạng chắc đang cười rớt quai hàm, danh tiếng trước giờ không tốt nay càng đen hơn.
Đây là phòng bệnh VIP, nơi đây chỉ có mình cô và Lý Hoài Cẩn. Không biết có phải anh ta nhàm chán quá nên muốn chơi trò chơi.
Anh ta vẫy vẫy tay thu hút chú ý: "Đây là số mấy?''
Trẻ con, cô nhắm chặt mắt lại không muốn nhìn thấy anh ta, có bệnh nhân nào khổ như cô không? Đã đau yếu đến mức này mà anh ta còn muốn dựng đầu dậy chơi đùa.
Thấy cố không trả lời, Lý Hoài Cẩn càng hoảng loạn, tiếp tục ồn ào: "Khanh Khanh, mau tỉnh dậy trả lời anh.''
Nhan Khanh: "…''
Mọe nó! Mau đuổi người đàn ông này ra ngoài đi, phiền chết đi được.
Mở mắt ra lần nữa, miễng cưỡng trả lời: "Một.''
"Vậy đây là số mấy?''
"Hai.''
"Còn đây?''
"Ba.''
Mọe nó! Tên này mù số à? Không tự mình đếm cứ bắt người bệnh đếm thay.
Đến người tàn tật cũng không buông tha. Nhan Khanh cảm thấy cả người mình đều đau, chỉ muốn nằm yên một chỗ nghĩ ngơi nhưng tư liệu sống cứ nói liên miên không ngừng, đau hết cả đầu.
Nhan Khanh từ từ lấy lại bình tĩnh, cô gương mắt nhìn người đàn ông có khuôn mặt hốc hác, quần áo xộc xệch trông như thành phần tệ nạn xã hội mới ra tù, nghiêm túc nói: "Giám đốc Lý, tôi không muốn ghe thấy giọng anh một khắc nào nữa!"
Lý Hoài Cẩn vẫn muốn nói thêm, Nhan Khanh nhanh chóng cắt ngang: "Đây là điều ba trong hợp đồng.''