Trong chảo bốc khói nghi ngút tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Nhan Khanh cho ra dĩa, lại thêm một ít nước sốt, rắc thêm chút tiêu bột.
"Xong rồi.''
Lý Hoài Cẩn đưa tay định nhận lấy, Nhan Khanh vội né: "Nóng nóng nóng, anh mau ra bàn ngồi đi.''
Tư liệu sống ăn uống chậm rãi rất có phong thái nhà giàu lâu năm.
Đang ăn, bỗng nhiên Lý Hoài Cẩn nói: "Tôi ăn no rồi.''
Hả?
Nhan Khanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông thân cao một mét tám mà phần ăn chỉ vỏn vẹn nửa miếng beefsteak. Nhớ lại khẩu phần ăn ở quán mì ven đường, người này cũng chỉ ăn phần nhỏ.
Thật tốt!
Tiết kiệm được cả đống đồ ăn.
Một giây sau cái thìa của cô đã gắp trọn nửa miếng thịt: "Không được lãng phí đồ ăn,những lúc như này rất cần người như tôi.''
Anh xem, tôi vô cùng có ích.
Trong kịch bản, Như Ái luôn sợ hãi Vương Hi không cần mình nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ làm hài lòng hắn.
Cô đã đặt mọi cảm xúc của mình vào để quý ngài tư liệu sống thấy cô khéo léo hiểu lòng người, biết quan tâm, lại còn biết tiết kiệm đồ ăn.
Với trình độ hiểu chuyện của Nhan Khanh sớm muộn gì cũng được vào biên chế...
Biên chế thế thân.
"Meo meo…''
Trong góc cầu thang có một bé mèo nhỏ lông vàng rực rỡ, mắt đen nhánh tròn xoe. Nhan Khanh rất yêu thích động vật, ôm mãi không chịu buông.
Xoa đầu mèo nè!
Dắt mèo đi dạo nè!
Đêm ngày xuân, từng cơn gió nhỏ thổi khiến vài sợi tóc tán loạn. Nhan Khanh ôm mèo nhỏ sánh vai cùng quý ngài tư liệu sống.
Trông như một gia đình nhỏ đi dạo dưới ánh trăng.
Đi dạo tiêu cơm sau bữa ăn chính là chuyện nhàn nhã, hai người họ không nói lời nào đi thẳng về phía trước cho đến khi kẻ thù của Lý Hoài Cẩn xuất hiện.
Thấy người lạ xuất hiện, Nhan Khanh vội kéo khẩu trang lên che mặt.
"Lý tổng có thời gian dắt Khanh Khanh đi dạo sao? Không phải công ty phá sản rồi chứ!''
Nhan Khanh: "…''
Đệt, cái quái gì đây?
Nhan Khanh co rụt cổ nhanh chóng núp sau lưng anh.
"Xem xem, em ấy ngày càng gầy.'' Người đàn ông đó định chạm vào mèo nhỏ trên tay cô, Lý Hoài Cẩn đánh một cái bốp vào cổ tay hắn.
Một tiếng "bốp'' vang lên, cô đã biết Khanh Khanh trong miệng hai người này là ai?
Mèo nhỏ chính là Khanh Khanh.
Người đàn ông bị đánh có chút tức giận: "Lý Hoài Cẩn!''
Lúc này, Lý Hoài Cẩn đã thay bộ quần áo thể thao giản dị màu đen, càng tôn lên dáng người cao ngất cùng khí thế thành phần tệ nạn xã hội của anh.
Ai biểu anh ta có một khuôn mặt hung dữ!
Người đàn ông xa lạ kia tức giận: "Sao mày lại trưng ra bộ mặt bạo lực gia đình ở nơi công cộng, mau cút về nhà đi.''
Nhan Khanh thật muốn giơ một ngón tay lên tán dương khí phách người này.
Dũng cảm!
Lát nữa bị đánh thì đừng khóc.
Bất kể có chuyện gì xảy ra, Nhan Khanh cũng phải bảo vệ bản thân mình, đợi hai người đánh nhau, cô phải chạy thật nhanh. Là nhân chứng duy nhất tại hiện trường nên khả năng cao sẽ bế lên đồn lấy lời khai nhưng truyền thông sẽ lên bài kiểu:
,
Đáng sợ lắm!
Cô vội vàng nắm kéo áo tư liệu sống: "Đi thôi, chúng ta về nhà.''
Lý Hoài Cẩn: "Đừng sợ, anh tuyệt đối không để ai cản đường đi của em.''
Nhan Khanh: ?
Mọe nó! Rõ ràng là hắn cản đường anh, anh đây là đang lấy cớ đánh nhau sao?
Trẻ trâu!
Người đàn ông kia thấy bản thân mình như bóng đèn không ai đoái hoài liền tức giận: "Lần trước trẻ con trong khu thấy mày sợ đến mức đái ra quần, tao phải báo cáo lên trưởng khu cấm mày ra đường nhảy nhót.''
Lý Hoài Cẩn: "Cậu không biết khu này do nhà họ Lý đầu tư sao?''
Người đàn ông kia hít sâu một hơi, tự hận mình không giàu hơn Lý gia nhưng vẫn không chịu thua. Hắn tìm cách bới móc, cố gắng đánh vào điểm yếu đối phương: "Tối đêm rồi còn mang khẩu trang, người bên cạnh ông chủ lớn đúng là không ai bình thường.''
Lý Hoài Cẩn: "Không đi dạo cùng tôi khiến cậu oán thán à!''
Người đàn ông: "Mày…''
Miệng mồm quý ngài tư liệu sống cũng ghê gớm, không ai chịu nhường ai. Thấy tình hình sắp ẩu đả, sắp lên đồn, Nhan Khanh dũng cảm nhảy ra đứng giữa hai người đàn ông khuyên can: "Được rồi, được rồi.''
Cô quay sang người đàn ông xa lạ, nói: "Nếu anh muốn đi dạo cùng giám đốc Lý thì cứ nói thẳng, vòng vèo nhiều đường quá.''
Người đàn ông: "Tao không có ý đó, tao chỉ là không muốn nhìn thấy mặt nó.''
Ay ya…người này sao lại ngang ngược như thế, sống chung một khu đụng độ mỗi ngày là chuyện bình thường. Nhan Khanh đang nghĩ ngợi hóa giải khúc mặt thì nghe thấy quý ngài tư liệu sống lên tiếng: "Tôi tuyệt đối không để ý chuyện này.''
Nhan Khanh run rẩy quay đầu nhìn, không ngờ quý ngài tư liệu sống lại là người sống vị tha, nhân ái, còn biết nhường nhịn bạn bè. Ai ngờ ngay giây tiếp theo, Lý Hoài Cẩn lại nói: "Tôi không để ý chuyện gặp mặt vì tôi không để cậu vào mắt.''
Nhan Khanh: "…'' Coi như cô nghĩ nhiều!
Người đàn ông bị xem thường, bỏ lại một câu: "Mày đợi đó cho tao, tao cũng không để mày vào mắt. Lần sau con mèo nhà mày còn trèo rào vào nhà tao, tao sẽ đem nó vứt ra đường, không cho nó ăn một hột cơm.''
Ngày xưa có giận chó đành mèo, ngày nay có giận người bỏ đói mèo con.
Người đàn ông đó giận dỗi bỏ đi, trông như đứa trẻ cãi lộn không thắng nên chạy về nhà mách mẹ.
Rõ ràng trong kịch bản có viết đi dạo dưới ánh trăng ngọt ngào, tất cả là tại kẻ phá đám kia đột nhiên xen ngang.
Phá tan tình thú.