Úy Ương lại lần nữa tránh được một kiếp, mặc xong quần áo từ tủ quần áo đi ra, nhìn thấy Mộ Nhung Trưng đang chỉnh lại giường - Hắn vuốt gối vuông cạnh như miếng đậu phụ, hai cái gối ngăn nắp, hình ảnh này khiến cô cảm thấy rất hiếm có.
Trong ký ức, tên gia hỏa này hình như chưa từng để ý chuyện trong nhà, không nghĩ tới, năng lực tự thu xếp cư nhiên xuất sắc như vậy.
Ngẫm lại cũng đúng, dù gì là từ bộ đội đặc chủng ra, quân sự hóa quản lý chút, mặc kệ là quan quân, hay là binh sĩ, tự thu xếp đó là tiêu chuẩn khảo hạch cơ bản nhất, nếu đến cái này cũng không làm được, làm sao từ chiến sĩ phổ thông thăng cấp thành một chiến sĩ đặc chủng. Ở Nam Giang, xây dựng quân đội, với cái khác so sánh, còn tương đối nghiêm cẩn. Tuy thỉnh thoảng vẫn có một hai cái u ác tính, nhưng trình độ tổng thể vẫn là cái tuyến đường đó.
Giờ phút này, nhìn thấy hắn sắp xếp phòng, cô mới phát hiện, hóa ra nhìn một người đàn ông làm việc nhà, lại là một chuyện ấm lòng như thế, hình như lập tức có cảm giác gia đình Ân, xây dựng một gia đình, việc nhà không phải nên là chuyện của phụ nữ, nam nữ cùng nhau thu dọn mới khiến cái nhà này càng giống nhà.
"Nhìn giường ngây ngóc cái gì đấy?" Mộ Nhung Trưng quay đầu phát hiện, hàng lông mày sắc bén như kiếm, lúc tới gần, từ từ thầm thì: "Em đang hoài niệm cái gì? Hoặc là em là chưa làm đã thèm, muốn tiếp tục?"
Hắn hắn hắn.. Hắn lại trêu chọc cô?
Tên xấu xa này.
Bây giờ trêu chọc thành nghiện rồi à?
Úy Ương cười lộ hàm răng, "Mộ Nhung Trưng, trên mặt anh viết bốn chữ, anh biết không?"
Mộ Nhung Trưng không tiếp lời, cảm thấy nha đầu này đang đào hố.
"Bốn chữ rất to." Úy Ương chỉ mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc mà thì thầm: "Dục cầu bất mãn." (Ý chị nhà nói là nhu cầu không được thỏa mãn ạ ^^')
Thì thầm xong, làm một cái mặt quỷ, chạy ra bên ngoài, chỉ sợ hắn thẹn quá hóa giận, tóm cô lại, đem cái chuyện làm được nửa đường kia làm xong luôn.
Mộ Nhung Trưng rất bất đắc dĩ, che mặt.
Có rõ ràng như vậy sao?
Ài, được thôi!
Hắn đúng thật là dục cầu bất mãn.
Mỗi lần vừa hôn liền hôn đến xúc động, vật nhỏ này còn chỉ lo đốt lửa mặc kệ lửa lớn, hắn đương nhiên bất mãn.
Hắn vừa nghĩ lại, bất luận thế nào nhất định phải sớm chút làm chứng nhận, cầm được chứng nhận hắn nhất định không tha cho cô, tới lúc đó xin nghỉ một tuần, hắn nhất định phải giải tỏa lỗi hận "Bị tra tấn" này.
Cái ngược đãi không người này, cũng chỉ có hắn có thể chịu đựng được.
Ài, tới lúc nào mới không bị tra tấn thế này nữa đây!
Quả đúng là trông mòn con mắt.
Úy Ương xuống tầng dưới, chỉ thấy mẹ Dương đang bận rộn, không thấy mẹ, những chuyện xảy ra ngày hôm qua, như thủy triều tràn tới, có Mộ Nhung Trưng đem tới cho cô thời gian nhẹ nhàng ngắn ngủi, từng chút từng chút tiêu tan, những vấn đề có tính hiện thực kia tựa đá nhỏ sau khi thủy triều rút đi, hiện từng tầng ra.
"Mẹ Dương, mẹ ta còn chưa xuống sao?"
Cô tìm trong phòng bếp.
"Đúng vậy, vẫn chưa."
"Ta đi xem xem."
Trên cầu thang, Mộ Nhung Trưng đút tay trong túi đang đi xuống dưới, kéo cô lại nói: "Ăn cơm trước. Ăn xong rồi lại đi xem mẹ."
"Nhưng.."
"Úy Ương, trong mắt anh em mới là quan trọng nhất. Nhớ rõ, chỉ có chăm sóc bản thân tốt trước, em mới có tinh thần và sức lực đi chăm sóc người khác. Để mẹ em ngủ nướng cũng tốt, tối qua, anh thấy đèn trong phòng mẹ sáng đến gần sáng mới tắt."
Cái gì?
Mẹ, tối qua cũng không ngủ tốt sao?
Lòng cô co rút, "Sao anh không nói với em thế?"
Tối qua từ Úy Viên trở về, cô từng tới phòng mẹ nhìn, xác định mẹ ngủ rồi, mới quay về phòng mình - Loại tình huống giống như hôm qua, cô vốn nên ở cùng mẹ.
"Em mệt như thế, anh nào nỡ để em lại mệt thêm."
Xin tha thứ cho sự ích kỷ của hắn.
Tối qua mẹ vợ là chịu phải kinh hãi lớn, nhưng Úy Ương làm sao không có được?
"Đi ăn trước."
Mộ Nhung Trưng kéo cô xuống dưới.
Người này một khi kiên định một chuyện, liền nhất định sẽ làm đến cùng, lúc này mà làm trái ý hắn, liền sẽ cãi nhau, loại tranh cãi này, cô của 30 tuổi với hắn của 36 tuổi từng trải qua rất nhiều lần, cô tương đối có kinh nghiệm.
Vì thế, cô không có phản đối tiếp, người này cũng là vì tốt cho cô!
Vội vội vàng vàng ăn sáng xong, Úy Ương nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 7 giờ rồi, theo lý mà nói, nên đi tới trường rồi, hôm nay trường học thi lại lần nữa, cô nhất định phải đi, nhưng trước mắt, trên mặt cô xanh xanh tím tím, mẹ lại nằm trên giường không dậy, trong loại tình huống này, cô nào còn có tâm tư đi học?
Cô nghĩ một chút, đi gọi điện thoại cho thầy Lôi, "Alo, thầy Lôi, là em, Úy Ương, trong nhà em xảy ra chút việc, hôm nay có thể là không đi tới trường được rồi.. Cái gì ạ, ồ, biết rồi ạ.. Cảm ơn thầy.."
Ngắt điện thoại, cô thấy Mộ Nhung Trưng cũng ăn xong rồi, đang lau miệng, "Anh bảo mẹ Dương xin nghỉ giúp em?"
"Lẽ nào hôm nay em còn có tâm tư tới trường học à?"
Hắn suy nghĩ rất chu đáo.
Úy Ương nhìn hắn, phát hiện có mấy tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ vừa hay chiếu trên người hắn, người đàn ông lãnh khốc đó, đắm chìm trong ánh nắng vàng, hiện lên ôn nhu tĩnh lặng vô cùng, âm thanh cũng quan tâm khác thường.
Một người đàn ông như thế, sao có thể không khiến người động lòng được?
Cô bước nhanh lên, ở trên mặt hắn hôn một cái, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Hôn xong, thấy hắn ngẩn ở đó, cô đột nhiên rất xấu hổ, xoay người liền chạy bịch bịch bịch lên tầng.
Mộ Nhung Trưng sờ sờ gương mặt ươn ướt, nhận thức được, cô gái này, vẫn là rất dễ lấy lòng - Đương nhiên, tiền đề là, cô tình nguyện được lấy lòng, được quan tâm - Lúc mới quen biết, hắn cũng đặc biệt biểu hiện thân thiện rồi, nhưng cô rất kháng cự, bây giờ sao.. Hắn không tự giác mà cong cong khóe môi, trạng thái này, càng ngày càng tốt rồi.
Hắn đi theo lên.
Mẹ vợ vẫn là cần phải quan tâm một chút, nếu mẹ vợ nhìn trúng hắn, hắn muốn đưa nha đầu này về tay, vẫn phải lăn xả nhiều.
Cuối đường đi tới tầng hai là phòng ngủ phía Tây, Trình Ân đã tỉnh rồi, mặc quần áo, đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Cộc cộc cộc.
Ngoài cửa, Úy Ương đang gõ cửa, bên trong không có tiếng.
Cô lặng lẽ mở cửa ra, gấp gáp vào trong, bước chân rất nhẹ, nhìn thấy mẹ: Rõ ràng tỉnh rồi, lại không có phản ứng, cái lưng luôn thẳng tắp quay lại, bóng lưng có một loại thê lương nói không ra lời.
Chuyện ngày hôm qua đối với mẹ mà nói, đả kích lớn như thế.
"Mẹ!"
Cô gọi một tiếng, đi tới, từ sau lưng ôm mẹ.
"Ừ."
Trình Ân cuối cùng hồi thần, lúc quay đầu trên mặt lộ một tia cười, nhưng cười rất gượng gạo.
"Mẹ vẫn ổn chứ?"
Cô rất lo lắng.
"Mẹ không sao. Ngược lại là con, mặt đều rách da rồi.."
Trình Ân xoa xoa mặt con gái, đáy mắt toàn là thương tiếc.
"Xin lỗi, thiếu chút nữa hại mẹ.. Người La Nhạc Nhạc muốn đối phó hẳn là con. Kết quả liên lụy đến mẹ."
Đối với cái này, trong lòng cô áy náy vô cùng.
Trình Ân lắc đầu, khẽ than: "Chuyện này không liên quan đến con."
"Mẹ, nếu đã dậy rồi, thế thì xuống dưới ăn chút đồ đi!"
"Hiện tại mẹ vẫn chưa muốn ăn."
"Mẹ tối qua cũng không ăn gì.. Này không ăn cơm, sao mà được?"
"Bây giờ mẹ thực ăn không trôi, đợi mẹ thấy đói rồi, mẹ sẽ đi ăn.."
Úy Ương nhìn chằm chằm: "Mẹ, Mẹ có tâm sự? Mẹ rốt cuộc đang phiền lòng cái gì?"
Trình Ân xoay đầu, nhìn dáng vẻ không muốn nói.
"Mẹ, Úy Hổ từng nói tới biệt thự ở khu Hoàng Thành Đông Nguyên là chuyện gì?"
Phía sau, Mộ Nhung Trưng theo vào, đi thẳng vào, hỏi tới cái vấn đề bén nhọn cực kỳ này, hắn cảm thấy, trên người mẹ vợ có khả năng giấu một bí mật kinh thiên động địa."