Một động tác tay đơn giản, lại là một kiểu biểu lộ tình cảm nội tâm tự nhiên.
Tuy hắn không hiểu lắm ngôn ngữ chân tay cơ thể của con gái, nhưng hắn có thể cảm nhận được, đây là sự yếu đuối không dễ gì lộ ra của cô, càng là một loại bày tỏ thiện ý không phát âm thanh, cho thấy cô dần dần đã ỷ lại hắn, đồng thời chứng minh, trong lòng cô, thật mở rộng với hắn.
Hai trái tim như một, thân mật khăng khít như thế, tin tưởng lẫn nhau.
Tha lỗi hắn không hiểu tình yêu thế nào, nhưng hắn biết, trên đời này chuyện tốt đẹp nhất, không gì hơn lúc anh thích em, vừa hay em cũng thích anh.
Tình cảm con người là cực kỳ phức tạp, nhưng mà, nó có phức tạp thế nào, bất quá cũng chính là lúc bỏ ra, khát vọng có được đáp lại, mặc kệ là tình thân, tình bạn, tình yêu, đều như thế.
Tuy ban đầu họ không phải thế, nhưng hắn hy vọng, cuối cùng có một ngày, có thể lưỡng tình tương duyệt..
Mà hiện tại, cô đang buông xuống cảm xúc bất mãn với hắn, đang ở trước mặt hắn biểu hiện ra nội tâm yếu ớt, không giống trước kia, sợ hắn, hận hắn, đóng chặt cửa thành, không muốn cùng hắn có bất kỳ tiếp xúc nào.
Thực ra hắn biết, hắn không nên ép khó người khác, mạnh mẽ khóa cô bên cạnh, việc vi phạm đi ngược lại với ý chí, cầu tới cũng không có kết quả tốt, nếu không, ngày "kết hôn" kia cô cũng không chạy trốn.
Trên đời này, thật lòng là khó có được nhất.
Chính vì nguyên nhân thế, thời khắc này, hắn mới cảm thấy cái ôm này của cô trân quý cỡ nào.
"Sao thế?"
Vỗ về mái tóc mềm mượt của cô, hắn thấp giọng hỏi, trong lòng có nhu tình mật ý nói không nên lời.
Loại trải nghiệm tình cảm này là hoàn toàn mới, hơn nữa mãnh liệt phi thường.
Cô nhắm mắt dựa vào, cảm nhận vòm ngực rắn chắc của hắn, nhè nhẹ thở dài.
Một ngày rối loạn, đến tận thời khắc này, ngửi thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người hắn, cô mới cảm thấy chân thật, an ổn - Đã từng, hắn đem tới cho cô chỉ có khủng bố, đến nay, hắn lại trở thành chỗ dựa.
"Bỗng nhiên cảm thấy có anh ở đây, thật tốt.."
Lời giấu trong lòng, cuối cùng cũng nói ra.
"Thật tốt" hai từ này nói đến phá lệ nhu tình như nước, đem theo vui mừng nhàn nhạt, tư thái không thể cân nhắc, lay động lòng người nghe.
"Ồ, phải không?"
Câu nói này thắng bất cứ lời ngon tiếng ngon ngọt nào trên đời, thế nhưng khiến hắn cảm thấy miệng ăn được vị ngọt mà hắn tha thiết ước ao, ngọt đến không chịu được.
Hương vị ngọt ngào như thế, hình như hắn rất lâu rất lâu không cảm nhận được rồi.
Những năm này, hắn không ăn ngọt.
Mùi vị của quả ngọt, chỉ tồn tại trong ký ức, tồn tại trong thời niên thiếu bị xé rách, tồn tại trong thống khổ.
Bây giờ, mùi vị ngọt ngào kia lại tới rồi.
"Ân. Nếu hôm nay các anh không xuất hiện, em không dám tưởng tượng dựa vào em có thể ứng phó được diễn biến xấu như thế hay không, tuy nhiên, em bảo mẹ Dương âm thầm đi theo, nhưng có tác dụng hay không, em vẫn thật sự không xác định, nếu mẹ Dương thất thủ, có lẽ lúc này em đã đi đời nhà ma rồi.. Nào còn có thể ôm anh giống như thế này.."
Lúc nói, cô ôm hắn thật chặt.
Vừa nãy mới trải qua một trận phong ba bão táp, sau khi bình tĩnh lại, cô mới cảm thấy hôm nay hết thảy tựa như một cơn ác mộng, vẫn may, không để bọn chúng thực hiện được âm mưu, nếu không.. Cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Mộ Nhung Trưng vỗ lưng cô, hôn trên trán cô một cái, giữ chỗ xanh xanh tím tím của cô, nhìn qua gương mặt nhỏ rất là thê thảm, rất muốn nói "Sẽ không có chuyện đâu", nhưng là, cô đều đã bị thương thành thế này rồi, sao có thể nói "Không có chuyện".
"Đều là anh không tốt.."
Hắn thế nhưng bắt đầu tự trách.
Cô lại phì cười, duỗi tay véo cái mặt rất nghiêm túc của hắn, "Cái này có liên quan gì đến anh đâu? Đừng ôm bừa bãi trách nhiệm vào mình. Ai, đừng xụ mặt được không, nhìn không đẹp trai, em thích nhìn anh cười, chị gái nhỏ của em cười một cái.."
Cố ý đùa giỡn hắn, không muốn bầu không khí khẩn trương như thế, cô cười tươi, lộ ra hàm răng sữa trắng tinh.
Nhưng hắn liếc thâm thúy, không cười, mà ngược lại ôm chặt cô, gắt gao, mặt cọ vào mặt cô, râu cằm đàn ông giống như bàn chải, chà bên tai cô ngứa ngứa tê tê, cảm giác điện giật khiến cô đỏ mặt.
"Mộ Nhung Trưng.. em sắp thở không nổi rồi."
Cô tránh ra một chút, chỗ đó là nơi mẫn cảm của cô.
Hắn lập tức buông ra, nắm lấy tay cô hướng tới phía sô pha, "Đi, trước xử lý miệng vết thương.. Mẹ Dương, lấy hộp thuốc tới đây.."
"Ài, tới ngay."
Âm thanh đáp của mẹ Dương, rất nhanh bê hộp thuốc tới, thấy Mộ Nhung Trưng đón lấy, lại liếc khuôn mặt bị thương rất nghiêm trọng, lòng tràn đầy áy náy nói: "Tứ Thiếu, xin lỗi, tôi không thể bảo vệ tốt tiểu thư, hại tiểu thư bị thương thành thế này.."
Mộ Nhung Trưng không nói chuyện, chỉ bảo Úy Ương ngồi xuống, ngay sau đó mở hộp thuốc ra, đổ cồn, lúc đang chuẩn bị bắt đầu thay Úy Ương rửa sạch, mới nói một câu: "Mẹ Dương, sau này nếu ta không có ở đây, lúc trong nhà xảy ra chuyện, nhiệm vụ duy nhất của bà là theo sát bên cạnh Úy Ương."
Rất rõ ràng, hắn gián tiếp trách cứ mẹ Dương.
"Này, cái này không liên quan đến mẹ Dương, là em không cho bà ấy theo, lúc đó là sợ đi Úy gia gặp phải âm mưu gì đó, nếu cùng đi, hai người đều bị vây khốn, thế thì thật sự không có cửa lên trời xuống đất cầu cứu rồi.."
Úy Ương thay mẹ Dương nói.
"Sắp xếp như thế thì không sai. Nhưng sao em để Úy Hổ làm bị thương thành thế này?"
Chất vấn này hỏi cô không trả lời được, thật lâu sau mới lúng túng nói:
"Úy Hổ biết võ, em đầu tiên là sợ đánh không lại, không dám ra tay; Hai là sợ bọn họ thương tổn mẹ em, mới chịu thiệt một chút. Không sao.. ách, đau.."
Người xấu, cô vừa nói không sao, lực trong tay hắn liền tăng thêm, cô đau đến nhíu mày.
"Nếu biết đau, sau này phải luyện võ hẳn hoi cho anh.. Luyện đến người khác chỉ có thể bò dưới chân em chịu đòn mới được.. Nếu em có thể học được toàn bộ võ công của mẹ Dương, thì không có ai có thể động vào em được, có nghe thấy không.."
"Vâng vâng vâng, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Em nhất định học thật tốt."
Cô kêu, tuy rằng hắn vẫn xụ mặt, nhưng cô hiểu trong lòng hắn thật ra đặc biệt đau lòng cô, nặng tay chân cũng là muốn cô nhớ kỹ.
"Đau đau đau, nhẹ chút nhẹ chút, anh còn nặng tay nặng chân thế, chính là lần thứ hai ngược đãi em.."
Cố ý kêu đau, nhưng vì để hắn thương tiếc.
Giây tiếp theo, trên mặt hắn quả nhiên lộ ra một chút căng thẳng, tay cứng nhắc ở đó đều không dám động đậy.
"Không được động, trên đó có hạt cát, phải rửa sạch, nếu không nhiễm trùng, gương mặt em liền bị hủy rồi.."
Cô trốn, hắn nhéo mặt cô không cho động.
"Thế anh nhẹ chút."
Cô cố ý cường điệu.
Mộ Nhung Trưng rất cẩn thận rửa sạch, miệng mềm giọng đáp: "Biết rồi, em ngoan ngoãn đừng động, nếu không thật sự sẽ làm em đau đấy.."
"Vâng."
Cô không động nữa, để hắn tỉ mỉ rửa sạch, bỗng nhiên nghĩ tới đoạn thời gian này, cô hình như luôn bị thương, người này đều hết lần này đến lần khác xử lý cho cô, vì thế, một cách nghĩ đột nhiên xoẹt qua trong đầu cô, "Ai, nói thật, anh để ý cái khuôn mặt này của em thế sao?"
Mộ Nhung Trưng liếc cô một cái, không đáp, tiếp tục xử lý vết thương.
"Nếu em bị hủy dung rồi, anh sẽ thế nào? Nghe nói đàn ông đều thích mỹ nhân.. Anh có phải cũng như thế?" Từng bước từng bước, cô hỏi tới trọng điểm, "Anh có phải vì gương mặt em đẹp mới muốn bá đạo chiếm giữ em không?"